Cả thế giới của tôi đang chao đảo. Chỉ cần nghĩ bố mẹ Magnus là những thiên tài khiến người ta phát khiếp là tôi đã thấy tệ lắm rồi. Nhưng lại còn thêm việc từ đầu đến giờ họ vẫn phản đối chuyện chúng tôi lấy nhau nữa?
“Anh đã bảo em là bố mẹ anh không thể hình dung ra một cô con dâu nào dịu dàng, có duyên hơn.” Lúc này cả người tôi run lên. “Anh nói là bố mẹ anh thân ái gửi lời hỏi thăm em từ Chicago! Tất cả đều là nói dối ư?”
“Anh không muốn làm em khó chịu!” Magnus trừng trừng nhìn Felix. “Em nghe này, chẳng có gì to tát cả. Các cụ sẽ thay đổi quan điểm. Các cụ chỉ nghĩ chúng ta hơi vội vàng... các cụ không biết rõ về em... các cụ ấu trĩ lắm.” Anh kết thúc bằng một cái cau mặt. “Anh đã bảo các cụ thế.”
“Anh cãi cọ với các cụ à?” Tôi hoảng hốt nhìn anh. “Sao anh không nói với em một lời nào về chuyện này?”
“Cãi cọ gì đâu,” anh thanh minh. “Đúng hơn là... bất đồng quan điểm.”
Bất đồng quan điểm? Bất đồng quan điểm?
“Bất đồng quan điểm còn tệ hơn cãi cọ.” Tôi kinh hãi than thở. “Tồi tệ hơn gấp ngàn lần! Ôi trời. Giá mà anh nói cho em biết trước... Em biết làm gì bây giờ? Làm sao em có thể gặp bố mẹ anh đây?”
Tôi biết mà. Ông Bà Giáo Sư cho rằng tôi không xứng tầm họ. Tôi có khác gì cô gái trong vở opera phải từ bỏ người yêu bởi cô ấy không môn đăng hộ đối, rồi mắc bệnh lao mà chết, như thế cũng tốt, vì cô ấy thấp kém hơn và dốt nát. Có lẽ từ “Proust” cố ấy cũng không biết phác âm.
“Poppy, em bình tĩnh lại nào!” Magnus cáu kỉnh nói. Anh đứng thẳng dậy nắm chặt lấy vai tôi. “Đây chính là lý do anh không muốn cho em biết. Đó là những chuyện vớ vẩn trong gia đình, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. Anh yêu em. Chúng ta sẽ lấy nhau. Anh sẽ làm vậy và anh sẽ đảm bảo như thế kệ ai muốn nói gì thì nói, dù đó là các cụ hay bạn bè anh hay ai đi chăng nữa. Đây là việc của riêng chúng ta mà thôi.” Giọng anh chắc như đinh đóng cột khiến tôi bắt đầu cảm thấy yên lòng. “Với cả anh biết chắc là các cụ sẽ thay đổi ý kiến một khi có thời gian gần gũi em hơn.”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười.
“Thế mới đúng là mỹ nhân của anh chứ.” Magnus ôm chặt lấy tôi, tôi cũng vòng tay ôm anh, cố gắng hết mức tin vào những gì anh nói.
Khi anh buông tôi ra, ánh mắt của anh hướng về tay tôi. Anh cau mày, vẻ ngạc nhiên khó hiểu. “Em yêu... sao em lại đeo găng tay?”
Mình sắp bị suy nhược thần kinh mất rồi. Chắc chắn thế.
Toàn bộ sự cố chiếc nhẫn suýt nữa bị phơi bày. Suýt nữa, nếu không có Felix. Tôi vừa định lấy lý do bị bỏng tay để biện bạch mộc cách ngớ ngẩn vụng về vừa thấp thỏm sợ Magnus sinh nghi thì Felix ngáp, nói “Chúng ta ra quán đi!”, thế là Magnus chợt nhớ ra phải gửi mail đã, và mọi người liền quên chuyện cái găng tay.
Nhân cơ hội đó tôi bèn rút lui. Ngay lập tức.
Bây giờ tôi đang ngồi trên xe buýt, nhìn chăm chú vào màn đêm, trong người cảm thấy lạnh lẽo. Tôi đánh mất chiếc nhẫn. Gia đình Tavish không muốn Magnus cưới tôi. Điện thoại của tôi bị cướp. Cảm giác như mọi tấm lưới bảo hộ của tôi đều đã bị tước đi cùng một lúc.
Điện thoại trong túi tôi lại phát ra tiếng nhạc Beyoncé, tôi lôi nó ra, chẳng hy vọng gì nhiều.
Biết ngay mà, không phải là ai trong số các bạn tôi gọi đến để báo “Tìm thấy rồi!" Cũng không phải điện thoại của đồn cảnh sát h khách sạn. Là anh ta, Sam Roxcon.
“Cô bỏ chạy thế à,” anh ta nói không rào đón. “Tôi cần lấy lại điện thoại. Cô sống ở đâu vậy?"
Lịch sự thật. Không một câu “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp tôi trong vụ làm ăn với các thương gia Nhật Bản.”
“Có gì đâu,” tôi nói. “Bất cứ lúc nào anh cần.”
“Ớ.” Bất chợt giọng anh ta nghe có vẻ bối rối. “Đúng rồi. Cảm ơn cô. Tôi nợ cô một món. Còn bây giờ, cô định sẽ trả lại tôi cái điện thoại đó như thế nào? Cô có thể ghé qua văn phòng tôi hoặc tôi có thể cử người đến nhà cô lấy. Cô sống ở đâu?”
Tôi lặng thinh. Mình không trả lại cho anh ta được. Mình cần số điện thoại này.
“A lô?”
“Tôi vẫn nghe.” Tôi nắm điện thoại chặt hơn, nuốt nước bọc khó khăn. “Nhưng vấn đề là, tôi cần mượn cái điện thoại, chỉ mượn tạm thôi.”
“Chúa ơi!” Tôi có thể nghe tiếng anh ta thở ra. “Cô nghe này, tôi e rằng chiếc điện thoại đó không phải để cho ‘mượn’. Đó là tài sản của công ty, tôi phải thu hồi về. Hay là với chữ ‘mượn’ ý cô định nói ‘ăn cắp’? Vì tin tôi đi, cô phải hiểu là tôi có thể tìm ra dấu vết của cô và tôi sẽ không trả cô một trăm bảng cho vui đâu.”
Anh ta nghĩ thế à? Rằng tôi muốn xoáy tiền à? Rằng tôi là một kẻ ăn trộm điện thoại à?
“Tôi không định nẫng điện thoại!” tôi căm phẫn kêu lên. “Tôi chỉ cần nó vài ngày. Tôi đã đưa số này ọi người, tôi đang ở trong một tình huống thực sự khấn cấp...”
“Cô làm gì cơ?” Nghe giọng anh ta thực sự bối rối. “Sao cô lại phải làm thế?" đánh mất nhẫn đính hôn." Tôi gần như không thể nói thành lời. “Đó là một chiếc nhẫn cổ, có giá lắm. Thế rồi điện thoại của tôi bị người ta nẫng mất, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, thế rồi tôi đi qua thùng rác thì thấy cái điện thoại này. Ở trong thùng rác,” tôi nhấn mạnh. “Thư ký riêng của anh đã quẳng nó đi. Một vật đã bị vứt vào thùng rác thì nó trở thành tài sản công cộng, anh biết đấy. Ai cũng có thể nhặt lấy.”
“Vớ vẩn,” anh ta đáp trả. “Ai bảo cô thế?”
“Điều này... điều này là luật bất thành văn.” Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ. “Dù thế nào, tại sao thư ký riêng của anh lại bỏ việc và vứt điện thoại đi như vậy? Theo tôi thấy thì con bé chẳng giống kiểu thư ký riêng gì cả.”
“Không hề. Không giống thư ký riêng. Giống con gái của một người bạn thì hơn, đáng lẽ ra không nên giao việc cho con bé. Nó mới chỉ vào làm có ba tuần. Nó kiếm được một cái hợp đồng làm người mẫu đúng bốn giờ chiều qua. Một phút sau, nó đã thôi việc. Lúc đi nó còn chẳng thèm báo cho tôi, phải qua một thư ký khác tôi mới biết đấy.” Nghe giọng anh ta khá bực mình. “À này, cô... cô tên gì ấy nhỉ ?”
“ Wyatt. Poppy Wyatt.”
“Ờ, cô Poppy, đùa chơi thế đủ rồi. Tôi rất tiếc cho chiếc nhẫn của cô. Hy vọng là cô sẽ tìm lại được. Nhưng cái điện thoại này không phải là một thứ phụ trang nhí nhảnh cô có thể xoáy để phục vụ ục đích của mình. Nó là điện thoại của công ty, có thư từ trao đổi công việc liên tục. Toàn những thứ quan trọng. Thư ký riêng của tôi điều hành cuộc sống của tôi. Tôi cần những thông tin đó.”
“Tôi sẽ chuyển tiếp đến cho anh, tôi vội vã cắt lời anh ta. Tôi sẽ chuyển tiếp mọi thứ. Như thế có được không?”
“Cái kh...” Anh ta lầm bầm cái gì đó trong cổ họng. Được rồi, cô thắng cuộc. Tôi sẽ mua cho cô một cái điện thoại mới. Đưa tôi địa chỉ của cô, tôi sẽ gửi nó đến...”
“Tôi cần cái điện thoại này ” tôi bướng bỉnh nói. “Tôi cần số máy này.”ì Chúa...”
“Cứ làm như tôi nói là ổn mà!” Tôi hấp tấp tuôn ra một tràng, “Tất cả thông tin nhận được, tôi sẽ gửi cho anh ngay lập tức. Anh sẽ không thấy có gì khác biệt cả! Ý tôi là đằng nào anh chẳng phải làm như thế, đúng không? Nếu anh đã mất thư ký riêng thì điện thoại của thư ký riêng còn ích gì nữa? Như thế này tốt hơn. Với cả anh nợ tôi vụ giữ chân ông Yamasaki đấy nhé.” Tôi không thể không nhắc đến điều đó. “Chính anh cũng vừa nói thế.”
“Ý tôi không phải vậy, và cô cũng hiểu như thế...”
“Anh sẽ không bị thiếu bất kỳ thông tin nào đâu, tôi cam đoan đấy!" Tôi cắt ngang tiếng cằn nhằn của anh ta. “Tôi sẽ chuyển tiếp cho anh mọi thông tin. Đợi nhé, tôi sẽ cho anh xem, chờ tôi hai giây...”
Tôi dừng cuộc gọi, kéo thanh trượt xuống tất cả các tin nhắn nhận được từ sáng nay và nhanh chóng chuyển tiếp từng tin tới số di động của Sam. Ngón tay tôi làm việc nhanh như chớp.
Tin nhắn từ “Vicks Myer”: đã chuyển tiếp. Tin nhắn từ “Ngài Nicholas Murray”: đã chuyển tiếp. Chỉ mất vài giây để chuyển tiếp hết các tin nhắn. Còn email thì có thể gửi tới samroxton@ tapdoantuvanbachcau .
Thư từ “Phòng nhân sự’’: đã chuyển riếp. Thư từ “Tania Phelps”: đã chuyển tiếp. Thư từ “Bố”...
Tôi ngập ngừng giây lát. Tôi nên thận trọng ở đây. Bố của Violet hay bố của Sam? Địa chỉ thư là davidr452@honnail , chẳng đem lại thông tin hữu ích gì.
Tự nhủ tất cả là vì mục đích chính đáng, tôi lướt xem qua nội dung.
Sam ơi,
Lâu ngày quá rồi. Bố nghĩ đến Sam thường xuyên, tự hỏi Sam lúc này đang làm gì, mong có lúc nào bố con mình trò chuyện chút. Sam có nhận được tin nhắn điện thoại của bố không? Không sao, bố biết Sam bận mà.
nào tiện đường đi ngang, Sam nhớ ghé qua nhà đấy nhé. Bố muốn bàn với Sam chuyện này - rất hay, nhưng không có gì vội cả đâu.
Thân mến,
Bố
Đọc đến cuối thư, tôi cảm thấy hơi bị sốc. Tôi chẳng quen biết gì anh chàng này, với cả đây hoàn toàn không phải việc của tôi. Nhưng đùa chứ. Bạn nghĩ mà xem, chí ít anh ta cũng nên trả lời tin nhắn của bố mình chứ. Để ra nửa tiếng đồng hồ hàn huyên có gì là khó đâu? Hơn nữa nghe giọng bố anh ta rất dịu dàng, khiêm nhường. Tội nghiệp ông cụ, phải viết thư cho thư ký riêng của chính con trai mình. Tôi những muốn tự mình trả lời thư ông cụ, những muốn tới thăm ông cụ trong ngôi nhà nhỏ giữa chốn đồng quê [Đấy là giả sử ông cụ sống trong một ngôi nhà nhỏ giữa chốn đồng qụê. Nghe cách ông cụ nói chuyện thì có vẻ như vậy. Đơn độc. Có lẽ chỉ có một chú chó trung thành để bầu bạn].
Thế đấy. Thôi sao cũng được. Đâu phải việc của mình. Tôi ấn “Chuyển tiếp” và bức thư thu nhỏ lại, cùng với các thư khác. Một lát sau tiếng nhạc Beyoncé cất lên. Lại là Sam.
“Ngài Nicholas Murray gửi tin nhắn cho Violet chính xác vào lúc nào?” anh ta hỏi cộc lốc.
“Ờ...” tôi liếc điện thoại. “Khoảng bốn tiếng trước.” Mấy từ đầu của tin nhắn hiển thị trên màn hình, thế thì chẳng có gì ghê gớm nếu mở ra đọc phần còn lại, đúng không? Cũng có gì hấp dẫn đâu nào.
Violet, nhờ cháu nhắn Sam gọi cho chú. Điện thoại cậu ấy tắt.
Cảm ơn, chú Nicholas.
“Chết tiệt. Chết tiệt.” Sam lặng đi một lát. “OK, nếu lại có tin nhắn của chú ấy thì cô báo cho tôi ngay nhé. Gọi điện cho tôi.”
Tôi há miệng định nói, “Thế còn bố anh thì sao? Tại sao anh không gọi cho ông cụ bao giờ?” nhưng rồi lại thôi. Poppy, không được. Ý tưởng tồi.
“À, lúc nãy có một người gọi điện để lại lời nhắn cho anh.” Vụt nhớ ra, tôi liền nói. “Vụ hút mỡ gì đó thì phải. Hay là không phải cho anh?"
"Hút mỡ?” anh ta hồ nghi nhắc lại. “Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả."
Anh ta không cần phải tỏ ra nhạo báng như thế. Tôi chỉ đặt câu hỏi thôi. Chắc là tin nhắn cho Violet. Tuy con bé chẳng có vẻ gì cần hút mỡ.
“Thế... chúng ta thống nhất nhé? Cứ làm thế nhé?”
Anh ta không trả lời, tôi hình dung anh ta đang trừng mắt nhìn cái điện thoại. Tôi không thực sự có cảm giác anh ta từ chối cách dàn xếp này. Nếu không thế thì anh ta còn lựa chọn nào khác?
“Tôi sẽ chuyển địa chỉ thư về lại máy chủ,” anh ta cáu kỉnh nói, gần như lầm bầm một mình. “Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với mấy cậu kỹ thuật. Nhưng tin nhắn vẫn sẽ tiếp tục. Nếu sót tin nào...”
“Sẽ không sót đâu! Anh nghe này, tôi biết như thế này không hay ho cho lắm,” tôi nói, cố gắng xoa dịu anh ta. “Tôi xin lỗi. Nhưng tôi thực sự tuyệt vọng. Tất cả nhân viên khách sạn có số máy này... cả những người dọn vệ sinh... đây là hy vọng duy nhất của tôi. Chỉ vài ngày thôi. Và tôi hứa sẽ chuyển tiếp mọi thông tin. Thề danh dự Brownie đấy.”
“Brownie cái gì?” Anh ta xem bộ không hiểu gi.
“Danh dự! Đội thiếu niên tình nguyên Brownie! Giống như Hội Hướng đạo ấy! Giơ tay lên, làm dấu và tuyên thệ... Đợi nhé, tôi sẽ cho anh xem...” Tôi tắt cuộc gọi.
Đối diện với tôi trên xe buýt có một tấm gương đầy bụi bẩn. Tôi đứng thẳng trước gương, một tay cầm điện thoại, tay kia làm dấu theo kiểu Brownie, miệng cười tươi hết cỡ như muốn nói “Đầu óc tôi bình thường”. Tôi chụp ảnh và gửi liền cho “Di động của Sam”.
Năm giây sau có tin nhắn đến.
Lẽ ra tôi có thể gửi ảnh này cho cảnh sát bắt cô.
Tôi trút một hơi thở phào. Lẽ ra. Như thế có nghĩa là anh ta sẽ không làm vậy.
Tôi trả lời lại:
Tôi đánh giá rất, rất cao điều dó. Cảm ơn JJJ
Nhưng không có hồi âm.