Chương 19: Chương 08 phần 1

Tôi không biết phải làm gì với cuộc nói chuyện trong gian nhà thờ nhỏ của hai bácAntony và Wanda, tôi tự đặt tên cho nó là vụ xì căng đan Antechapelgate[7]. Vì thế tôi không làm gì cả. Tôi không nói gì cả.

[7] “Antechapel" nghĩa là “gian nhà thờ nhỏ", tác giả chơi chữ như cách gọi "vụ bê bối Watergate".(N.D)

Tôi biết mình đang lẩn tránh. Tôi biết như thế là yếu đuối. Tôi biết lẽ ra phải đối mặt với tình thế. Nhưng tôi thậm chí không thể nhìn nhận, huống hồ nhắc đến nó. Đặc biệt là trước mặt Magnus.

Suốt cuối tuần, tôi không hể để lộ ra gì cả. Tôi ăn tối với gia đình Tavish. Tôi đi uống nước với Ruby và Annalise. Tôi đã vui cười, đã chuyện trò, đã hò hét, nói đùa và làm tình. Và trong suốt thời gian đó, nỗi đau nhỏ này cứ nhói lên trong ngực tôi. Tôi gần như quen với nó rồi.

Nếu họ nói gì với tôi, chắc tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi đã có thể có một cuộc tranh cãi thẳng thắn và tôi đã có thể thuyết phục họ là tôi yêu Magnus và tôi sẽ giúp anh trong sự nghiệp và tôi thực sự có đầu óc. Nhưng họ không nói gì cả, bề ngoài họ vẫn tỏ ra trìu mến và dễ chịu, lịch sự hỏi thăm về kế hoạch tìm nhà của chúng tôi và chúc rượu tôi.

Điều này chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn. Nó cho thấy tôi là kẻ ngoài lề. Tôi thậm chí không được phép tham gia vào cuộc họp gia đình bàn về việc cô bạn gái mới này thật chẳng thích hợp với Magnus chút nào.

Thậm chí nếu Magnus ghét bố mẹ mình, không tôn trọng ý kiến của họ thì OK, chúng tôi có thể bỏ qua, coi họ như những kẻ tâm thần. Nhưng anh tôn trọng họ. Anh yêu quý họ. Gia đình họ hòa thuận. Họ đồng ý với nhau về phần lớn mọi thứ, và khi bất đồng với nhau, họ vẫn vui vẻ như thường. Về mọi vấn đề.

Trừ vấn đề về tôi.

Cứ nghĩ quá lâu về chuyện này, tôi sẽ buồn bực và hoảng hốt vì thế tôi chỉ cho phép mình mỗi lúc lo lắng một chút. Tối nay tôi đã dùng hết phần rồi. Hết giờ làm, tôi ngồi trong quán cà phê, xoa xoa một cốc sô cô la nóng và cảm thấy khá nản.

Nhưng ngay bây giờ nhìn tôi, không ai đoán ra điều đó. Tôi đang mặc chiếc váy dạ hội màu đen đẹp nhất và đi giày cao gót. Tôi trang điểm hết ý. Mắt tôi lấp lánh (hai ly cocktail rồi mà). Tôi vừa mới liếc thấy mình trong gương, và trông tôi như một cô gái vô tư, đeo nhẫn cưới, uống cocktail Cosmos ở khách sạn Savoy, và chẳng có gì phải lo lắng cả.

Và thực sự, tâm trạng tôi lúc này đã khá hơn rất nhiều. Một phần là nhờ ly cocktail, một phần là vì tôi rất hưng phấn khi được có mặt ở đây. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ đặt chân đến khách sạn Savoy. Thật tuyệt vời!

Bữa tiệc diễn ra trong một gian phòng tráng lệ, tường ốp gỗ, những ngọn chúc đài huy hoàng khắp nơi và người phục vụ đang mời từng khay cocktail. Một ban nhạc jazz đang chơi, và xung quanh toàn người ăn mặc thanh lịch túm tụm thành nhóm chuyện trò. Có rất nhiều những cái vỗ lưng, bắt tay, thăm hỏi, mọi người có vẻ đều vui. Rõ ràng là tôi chẳng biết một ai, nhưng chỉ quan sát thôi tôi cũng đủ sướng rồi. Mỗi lần có ai đó để ý thấy tôi đứng một mình định tiến lại gần, tôi lại lấy điện thoại ra kiểm tra thư từ, thế là họ lại đi chỗ khác.

Đó là điều tuyệt vời ở điện thoại. Nó giống như một người tùy tùng.

Lucinda liên tục gửi tin, báo cho tôi biết chị ta đang ở phía Bắc London, xem xét một loại lụa xám khác, và hỏi xem tôi có sở thích cụ thể gì về cách dệt không? Magnus nhắn tin từ Warwick nói về một chuyến nghiên cứu mà anh tiến hành với một giáo sư ở đấy. Trong khi đó, tôi nói chuyện khá lâu với Ruby về một cuộc hẹn hò không định trước của cô ấy với một anh chàng. Vấn đề là rất khó nhắn tin và cầm ly cocktail cùng một lúc, cho nên rốt cuộc tôi bèn để ly Cosmos xuống một cái bàn gần đó và gõ vội vài câu trả lời:

Chắc chắn lụa xám sợi xe sẽ rất tốt. Cảm ơn chị nhiều!! Yêu quý

Poppy xxxxx

Nghe hay tuyệt, em có thể cùng đi với anh không?! P xxxxx

Tớ không nghĩ việc gọi hai miếng bít tết có gì đáng kinh tởm...

Có lẽ anh ta ăn kiêng chăng??? Nhớ kể mọi chuyện cho tớ nhé! P xxxxx

Có một núi thư từ dài lê thê cho Sam nữa. Thêm nhiều người đã hưởng ứng đề nghị nêu ý kiến. Nhiều người gửi kèm theo cả CV và những tài liệu dài. Thậm chí có cả vài băng video. Mọi người chắc phải bận rộn suốt cuối tuần. Tôi co rúm người khi nhìn thấy một cái với tựa đề “1001 ý tưởng cho Tư vấn Bạch Cầu - phần 1” và vội nhìn đi chỗ khác.

Điều tôi đã hy vọng là mọi thứ sẽ lắng xuống sau cuối tuần và mọi người sẽ quên vụ này. Nhưng vào khoảng tám giờ sáng nay, một mớ thư nữa lại tiếp tục đổ đến, và cứ diễn đi diễn lại. Vẫn có dư luận cho rằng tất cả vụ này là công cuộc tìm ứng viên ột vị trí nào đó. Đã nổ ra một vụ tranh cãi gay gắt về việc bộ phận nào đã có ý tưởng mở rộng sang thị trường Mỹ trước. Malcolm vẫn gửi những thư cáu kỉnh hỏi xem ai đã phê chuẩn ý tưởng này và cho rằng tất cả là một mớ bòng bong.

Những người này không có cuộc sống riêngsao ?

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này tôi lại phấp phỏng lo âu. Vì thế tôi bèn thay đổi chiến thuật: không đối diện với nó nữa. Để mai tính.

Và bức thư mới nhất của Willow cho Sam cũng có thể đợi đến ngày mai. Đến bây giờ tôi đã hoàn toàn tin rằng, để bù lại cái nết xấu không những cô ta phải trông đẹp như siêu mẫu và là một nữ đại gia tiền tỷ, mà còn phải cực thành thạo trên giường.

Hôm nay Willow lại gửi một bức thư dài lê thê chán ngắt, bảo Sam tìm mua cho cô ta một loại kem lột da đặc biệt của Đức nhân dịp anh ta sang đó, nhưng chắc Sam chẳng quan tâm đâu, như thế mới đúng là con người anh ta, trong khi Willow khốn khổ mất bao công tha patê từ Pháp về cho anh ta, nhưng đó là con người cô ta, và Sam lẽ ra có thể học được nhiều từ đó, nhưng ĐÃ BAO GIỜ anh ta muốn học hỏi điều gì ở cô ta chưa? ĐÃ BAO GIỜ chưa???

Thật tình, cô ta làm tôi quay cuồng hết cả đầu.

Tôi tiếp tục xem đống thư từ dài vô tận, chợt có một cái làm tôi chú ý, đó là thư của Adrian Foster thuộc bộ phận marketing.

Anh Sam thân mến,

Cảm ơn anh đã đồng ý tặng hoa cho Lindsay nhân dịp sinh nhật cô ấy - cuối cùng người ta đã đưa hoa đến rồi! Vì hôm nay anh không có mặt nên tôi đã để vào phòng làm việc của anh.

Tôi để trong nước – chắc sẽ giữ được lâu.

Thân mến

Adrian

Thực ra không phải Sam đồng ý tặng hoa cho Lindsay. Đấy là tôi, thay mặt Sam.

Bây giờ tôi không còn cảm thấy tự tin như trước rằng đó là một ý tưởng hay nữa. Nếu ngày mai anh ta rất bận thì sao? Nếu anh ta khó chịu vì phải xén bớt quỹ thời gian vàng ngọc để đi tặng hoa thì sao? Tôi có cách nào để khiến việc này đơn giản hơn cho anh ta không?

Tôi lưỡng lự một lát rồi nhanh chóng gõ thư cho Lindsay:

Chào Lindsay

Anh muốn tặng em một thứ, trong văn phòng anh. Chắc em sẽ thích đấy. Ngày mai em tạt qua nhé. Lúc nào cũng được.

Sam xxxxx

Tôi ấn nút Gửi mà không đọc lại thư, rồi nhấp một ngụm Cosmos. Trong khoảng hai mươi giây tôi cảm thấy thư giãn, tận hưởng ly cocktail, tự hỏi không biết lúc nào phục vụ sẽ bắt đầu mang bánh mặn khai vị ra mời. Thế rồi như thể đồng hồ báo thức chợt réo lên, tôi giật nảy mình.

Đợi đã. Tôi gõ dấu hiệu nụ hôn sau tên của Sam. Lẽ ra tôi không nên làm thế. Người ta không gõ dấu hiệu nụ hôn trong những thư từ công việc.

Khỉ thật. Tôi xem lại lá thư đã gửi đi, co rúm người. Tôi quá quen với việc gõ dấu nụ hôn đến mức nó cứ tự động hiện ra. Nhưng Sam không bao giờ làm vậy. Không bao giờ.

Có nên tìm cách nào thử thu hồi lại những nụ hôn đã gửi đi không?

Chào Lindsay, chỉ muốn giải thích là lúc nãy tôi không định gõ dấu nụ hôn...

Không. Thật tệ. Tôi sẽ phải mặc kệ thế. Có khi tôi phản ứng thái quá cũng nên. Có khi Lindsay còn không để ý đến...

Ôi Chúa ơi. Một thư trả lời đã xuất hiện, thư của Lindsay. Nhanh thật. Tôi mở ra xem, dán mắt vào bức thư.

Chào Sam. Hẹn gặp anh ngày mai.

Lindsay. xx ;)

Hai nụ hôn và một cái nháy mắt. Như thế có bình thường không?

Tôi nhìn chằm chằm một lát nữa, cố gắng thuyết phục mình rằng như thế là bình thường.

Đúng. Đúng thế, tôi nghĩ như thế là bình thường. Như thế chắc chắn có thể là bình thường. Chỉ là trao đổi thân thiện giữa đồng nghiệp với nhau thôi mà.

Tôi cất điện thoại đi, uống cạn ly và nhìn xung quanh tìm ly khác. Cách vài mét có một nữ phục vụ, tôi bắt đầu len lỏi qua đám đông đi về phía đó.

“… chính sách đó là ý kiến của Sam Roxton á? " Một giọng đàn ông thu hút sự chú ý của tôi. “Lố lăng bỏ xừ.”

“Cậu biết Sam..?”

Tôi đứng sững lại, giả bộ loay hoay với chiếc điện thoại. Một nhóm n giới mặc âu phục dừng lại bên cạnh chỗ tôi. Tất cả họ đều trẻ hơn Sam và ăn mặc rất bảnh. Chắc họ là đồng nghiệp của anh ta.

Tôi tự hỏi không biết tôi có thể đoán ai là ai thông qua thư tín. Chắc cái người có nước da xanh nhợt là Justin Cole, người gửi thư tập thể bảo với mọi người rằng thì là ăn mặc thoải mái vào ngày thứ Sáu là điều bắt buộc và rằng thì là xin mọi người hãy ăn mặc có phong cách được không? Trong bộ plet màu đen với chiếc cà vạt thanh mảnh kia, xem ra anh ta là cảnh sát thời trang.

“Gã có ở đây không?” một anh chàng tóc vàng hỏi.

“Không thấy.” Anh chàng có nước da xanh nhợt trả lời, uống sạch ly rượu nhỏ [Anh ta kiếm được ở đâu thế nhỉ? Sao chưa thấy ai mời tôi một ly rượu nhỏ cả?]. “Đồ thối thây ương ngạnh.”

Đầu tôi giật nảy vì ngạc nhiên. Hừm, ăn nóinhư thế không tử tế gì cho lắm.

Điện thoại tôi báo có tin nhắn, tôi mở ra xem, thật may tôi có cớ để bận tay. Ruby mới gửi cho tôi tấm ảnh một cái đầu tóc nâu, cùng với mấy chữ:

Đây có phải tóc giả không???

Tôi không nén nổi một tiếng cười ầm. Bằng cách nào đó Ruby đã xoay xở chụp lén một tấm hình từ phía sau đầu của người bạn trai đang hò hẹn. Sao cô ấy làm được nhỉ? Anh ta có nhận ra không nhỉ?

Tôi nheo mắt nhìn bức hình. Theo tôi thấy thì bình thường.

Mà không hiểu tại sao Ruby bị ám ảnh về tóc tai đến vậy. Chỉ vì năm ngoái ở một cuộc hẹn hò tai họa, người đàn ông lần đầu gặp gỡ hóa ra năm chín tuổi chứ không phải ba chín tuổi [Anh ta nói là bấm nhầm. Vâng, tôi chắc là ngón tay anh ta bỗng dưng dài thêm hai đốt về bên trái].

Tớ không nghĩ thế. Trông bình thường mà! xxxxxx

Khi tôi nhìn lên, nhóm thanh lúc nãy nói chuyên đã đi chỗ khác, lẫn vào trong đám đông. Khỉ thật. Những gì họ nói với nhau khá thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi lấy một ly Cosmos nữa và vài miếng sushi ngon tuyệt [buổi tối hôm nay nếu tôi phải trả tiền thì bây giờ đã tốn ít nhất là năm mươi bảng] và đang định đi về phía ban nhạc jazz thì có tiếng mic bật lên rin rít. Tôi quay vòng - giờ tôi mới để ý, chỗ tôi đứng chỉ cách bục sân khấu nhỏ chưa đầy hai mét. Một cô gái tóc vàng mặc quần đen gõ gõ vào mic nói: “Thưa các quý ông quý bà, liệu tôi có thể xin mọi người chú ý được không ạ.” Sau một lát, cô ấy nói: “Mọi người ơi, đến giờ phát biểu rồi! Chúng ta càng bắt đầu sớm thì càng xong sớm, được không nào?”

Mọi người đều cười ầm lên, đám đông bắt đầu chuyển dịch về phía cuối phòng. Tôi bị đẩy thẳng về phía bục sân khấu, đây không thực sự là chỗ tôi muốn - nhưng tôi không có nhiều lựa chọn lắm.

“Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu!” Người phụ nữ tóc vàng dang rộng cánh tay. “Chào đón các bạn đến với buổi liên hoan sáp nhập công ty của chúng ta, Johnson Ellison và hãng bán lẻ Greene. Đây không chỉ là việc hợp nhất hai công ty mà còn là cuộc hôn nhân giữa trái tim và lý trí, và chúng ta phải cảm ơn rất, rất nhiều người. Giám đốc điều hành của chúng ca, Patrick Gowan, là người đã có tầm nhìn ban đầu đưa chúng ta đến chỗ đang đứng lúc này. Patrick, xin mời anh lên phát biểu!” Một người đàn ông có râu mặc plet nhạt màu bước lên bục sân khấu, khiêm tốn mỉm cười và gật gật đầu trong tiếng vỗ tay của mọi người, kể cả tôi.

“Keith Burnley này... tôi có thể nói gì được nhỉ? Anh mới là người gây cảm hứng cho tất cả chúng ta.”

Điều phiền toái của việc đứng ngay trước mặt đám đông là bạn cảm thấy thực sự dễ bị người ta chú ý đến. Tôi cố gắng chăm chú lắng nghe ra vẻ quan tâm, nhưng không có cái tên nào trong số này nói lên điều gì với tôi cả. Lẽ ra tôi nên chuẩn bị trước. Tôi lén lút rút điện thoại ra tự hỏi không biết mình có thể kín đáo tìm bức thư về vụ sáp nhập không.

“Và tôi biết anh ấy đang ở đây...” Người phụ nữ lấy tay che trước trán, nhìn xung quanh. “Anh ấy đã tìm mọi cớ để không đến đây tối nay, nhưng chúng ta nhất định phải có anh ở đây, Ngài Tư vấn Bạch Cầu, ông Sam Roxton!”

Đầu tôi giật nảy lên vì sốc. Không. Không thể nào. Anh ta không thể nào...

Chết tiệt.

Những tiếng vỗ tay lại rộ lên trong khi Sam bước lên bục sân khấu trong bộ plet sẫm màu, vẻ mặt hơi nghiêm nghị. Tôi sửng sốt đến nỗi không hề nhúc nhích. Anh ta ở Đức cơ mà. Tối nay anh ta không đến. Anh ta đang làm gì ở đây?

Nhìn vẻ giật nảy mình của anh ta khi trông thấy tôi, tôi đoán chắc anh ta cũng đang đặt câu hỏi tương tự về tôi.

Tôi đúng là đầu đất. Làm sao tôi lại nghĩ có thể lẻn vào mộc bữa tiệc đại gia như thế này mà không bị phát hiện chứ?

Mặt tôi đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tôi nhanh chóng cố gắng lùi lại, nhưng số lượng người phía sau tôi quá đông nên tôi kẹt cứng, dành cứ lặng thinh ngước nhìn anh ta.

“... khi có mặt Sam, bạn biết là việc gì rồi cũng sẽ tìm được giải pháp,” người phụ nữ tóc vàng nói. “Còn chuyện đó có phải là giải pháp mà bạnmuốn không... ơ, Charles?” Mọi người trong phòng cười ầm lên, tôi vội vã cười theo, giả bộ khoái trá. Rõ ràng đây là một chuyện đùa nội bộ mà lẽ ra tôi đã hiểu nếu như tôi không phải kẻ dự tiệc lén.

Người đàn ông đứng cạnh tôi quay sang thốt lên: “Câu nói đùa này của cô ấy hơi tục!” tôi liền trả lời, “Tôi biết, tôi biết!” và lại giả vờ phá lên cười lần nữa.

“Điều đó khiến tôi phải nhắc đến một nhân vật chủ chốt nữa...”

Tôi ngước mắt lên thấy Sam đang nhìn đi chỗ khác, tạ ơn Chúa. Như thế này đã đủ hành xác lắm rồi.

“Xin một tràng pháo tay cho Jessica Garnett nào!”

Trong lúc một cô gái mặc váy đỏ bước lên bục, Sam lôi điện thoại từ trong túi áo ra kín đáo gõ gõ. Một lát sau điện thoại của tôi nháy báo có tin.

Cô cười cái gì?

Tôi cảm thấy lòng nhói lên xấu hổ. Anh ta chắc chắn biết là tôi đang cố gắng nhập hội. Anh ta cố tình chọc tôi. Hừm, tôi sẽ không để bị mắc câu đâu.

Đùa hay mà.

Tôi quan sát Sam kiểm tra điện thoại. Mặt anh ta chỉ thoáng cau lại nhưng tôi biết là anh ta đã nhận được. Anh ta lại gõ nhanh - một lát sau điện thoại của tôi báo có tin.

Tôi không biết là cô có giấy mời của tôi đấy.

Tôi dũng cảm nhìn lên, cố gắng thăm dò vẻ mặt anh ta, nhưng anh ta lại nhìn hướng khác, biểu cảm trầm tĩnh. Tôi nghĩ một lát rồi gõ:

Chỉ ghé qua lấy túi quà cho anh thôi. Một phần của công việc thôi mà. Không cần phải cảm ơn đâu.

Và cả cocktail cho tôi nữa, tôi thấy rồi.

Lúc này anh ta đang nhìn thẳng vào ly Cosmos của tôi. Anh ta nhướng lông mày, tôi nén cười.

Tôi định đổ vào một cái hũ rồi mang về cho anh đấy. Rõ ràng thế mà.

Rõ ràng là thế. Mặc dù loại cocktail tôi thích làManhattan.

À, bây giờ tôi mới biết. Thế thì tôi sẽ đổ hết chỗ rượu Tequila mà tôi dành được đi vậy.

Khi Sam thấy mẩu tin cuối cùng này, anh ta ngẩng lên nhìn tôi và một nụ cười bất ngờ lóe lên. Không chủ định, tôi cũng rạng rỡ cười với anh ta, thậm chí phải dừng lại một chút lấy hơi. Thực sự nụ cười đó của anh ta có tác động gì đó lên tôi. Nó khiến tôi bối rối. Nó...

Thôi kệ. Hãy tập trung vào những gì người ta đang nói đi.

“... và cuối cùng, chúc tất cả các bạn một buổi tối tuyệt vời! Cảm ơn tất cả mọi người.”

Trong khi tràng vỗ tay cuối cùng vang lên, tôi cố gắng tìm lối thoát, nhưng không có. Chỉ trong vòng mười giây, Sam đã bước thẳng từ trên bục sân khấu xuống đứng ngay trước mặt tôi.

“Ô!" Tôi cố che giấu sự lúng túng của mình. “Ờ... chào anh. Rất vui gặp anh ở đây!"

Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi đầy chế giễu. Chẳng nên cố trơ ra làm gì.

“OK, tôi xin lỗi.” Tôi vội vã nói. “Tôi biết lẽ ra tôi không nên ở đây, chỉ là vì tôi chưa bao giờ đến khách sạn Savoy cả, bữa tiệc nghe có vẻ rất hấp dẫn, anh thì lại không muốn đi, và...” Tôi dừng lời khi thấy anh ta giơ tay lên, vẻ mặt thích thú.

“Không có vấn đề gì. Lẽ ra cô nên nói cho tôi biết là cô muốn tham dự. Nếu vậy tôi đã đưa tên cô vào danh sách những người được mời.”

“Ồ!” Tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi. “À... cảm ơn anh. Tôi thực sự rất thích buổi tối hôm nay.”

“Thế thì tốt.” Anh ta mỉm cười, lấy một ly vang đỏ trên khay người phục vụ đi qua. “Cô biết không?” Anh ta dừng lại suy tư, vân vê chiếc ly trong tay. “Tôi có điều này muốn nói với cô, cô Poppy Wyatt. Lẽ ra tôi phải nói từ lâu rồi. Và điều đó là ‘Cảm ơn cô’. Cô đã giúp tôi rất nhiều trong những ngày qua.”

“Có gì đáng kể đâu. Thật đấy mà.” Tôi vội vã xua tay, nhưng anh ta lắc đầu.

“Không, cô nghe này, tôi muốn nói điều này. Tôi biết ban đều là tôi giúp cô, nhưng cuối cùng lại là cô giúp tôi. Tôi chưa bao giờ có sự hỗ trợ của một thư ký riêng đích thực trong công việc. Cô hoàn thành rất tốt vai trò nà tôi bám sát mọi tin tức. Tôi đánh giá cao điều đó.”

“Tôi nói thật đấy, không đáng kể gì đâu!” tôi nói, cảm thấy khó xử.

“Cô nhận đi!” Anh ta cười phá lên, cởi áo ngoài và nới lỏng cà vạt ra. “Lạy Chúa, một ngày thật dài.” Anh ta vắt áo khoác qua vai, nhấp một ngụm rượu. “Thế nào, hôm nay không có gì mới à ? Sóng vô tuyến rất yên ắng.” Anh ta lại nở nụ cười mê hoặc. “Hay là tất cả thư từ của tôi bây giờ đều được chuyển qua Jane?”

Trong điện thoại của tôi có hai trăm bốn ba thư của anh ta. Và vẫn tiếp tục nhận thư mới.

“Ờ,” tôi nhấp một ngụm Cosmos, tuyệt vọng kéo dài thời gian. “Khá là vui, anh có một vài thư. Tôi cứ nghĩ không nên quấy rầy anh trong lúc anh đang ở Đức.”

“Thế ư?” Anh ta có vẻ quan tâm. “Thư gì vậy?"

“Ừm... đủ chuyện. Anh không muốn đợi đến ngày mai sao?” Tôi bám lấy tia hy vọng cuối cùng.

“Không, cô kể luôn đi.”

Tôi xoa mũi. Bắt đầu từ đâu bây giờ?

“Sam! Anh đây rồi!” Một anh chàng gầy gò đeo kính bước tới gần. Anh ta nháy mắt lia lịa, tay cầm một chiếc cặp giấy màu đen khổ lớn. “Sao họ bảo tối nay anh không đến.”

“Tôi không định đến thật,” Sam nhăn nhó trả lời.

“Tuyệt, tuyệt lắm!” Anh chàng gầy gò vặn vẹo người bồn chồn. “À, tôi mang những cái này theo, nhỡ đâu.” Anh ta ấn chiếc cặp giấy vào tay Sam, Sam lúng túng cầm lấy. “Nếu tối nay có lúc nào anh rỗi rãi, tôi sẽ thức đến khoảng hai, ba giờ, lúc nào cũng sẵn sàng gọi Skype từ nhà... Một vài cái trong đó có thể hơi cực đoan, nhưng... Dù sao đi nữa, tôi nghĩ ý tưởng anh đang theo đuổi rất hay. Và nếu như đằng sau những cái này có cơ hội việc làm nào... hãy tính cả tôi vào nhé. Đúng thế. Ờ... tôilàm mất thời gian của anh nữa. Cảm ơn anh Sam!” Anh ta rút lui, lại lẫn vào trong đám đông.

Cả hai chúng tôi không ai nói gì một lúc. Sam không nói là vì anh ta có vẻ không hiểu gì sất, còn tôi là bởi đang cố nghĩ phải nói gì.

“Tất cả chuyện này là thế nào?” cuối cùng Sam hỏi. “Cô có biết gì không? Có vụ gì tôi không biết à?”

Tôi bồn chồn liếm cặp môi khô. “Có chuyện này tôi đang định nói cho anh biết đấy.” Tôi phá lên cười lanh lảnh. “Thực tế là rất buồn cười, nếu anh nhìn sự việc dưới góc độ đó...”

“Sam!” Một phụ nữ to lớn với giọng nói oang oang ngắt lời tôi. “Chúng tôi rất hoan nghênh anh đã đăng ký tham dự cuộc thi chạy tập thể!" Ôi Chúa ơi. Đây chắc hẳn là Rachel.

“Thi chạy tập thể?” Sam nhắc lại như thể anh ta ghét cay ghét đắng những từ này. “Không. Xin lỗi, Rachel. Tôi không tham gia chạy tập thể đâu. Tôi sẵn lòng tặng tiền, nhưng để người khác chạy đi, như thế tốt cho họ...”

“Nhưng còn bức thư của anh!” Rachel nhìn Sam chằm chằm.

“Chúng tôi đã rất vui khi biết anh muốn tham gia! Không ai có thể tin nổi điều đó! Năm nay, tất cả chúng ta sẽ chạy trong trang phục siêu anh hùng,” Rachel hào hứng bổ sung. “Tôi đã để riêng một bộ Superman cho anh.”