Nhẫn giả là một ý tưởng tồi. Tại sao ư, có cả triệu lý do. Ví dụ như:
1. Như thế là thiếu trung thực.
2. Nhỡ trông nó không thuyết phục cho lắm.
3. Như thế là thiếu đạo đức. [Thiếu đạo đức với cả thiếu trung thực có phải là một không nhỉ? Đây là một cuộc tranh luận luân lý mà đáng lẽ tôi có thể hỏi ý kiến bác Antony. Trong một hoàn cảnh khác.]
Dù thế, mười giờ sáng hôm sau tôi vẫn có mặt ở Hatton Garden, thơ thẩn đi lại, cố giả vờ không trố mắt ra nhìn. Tôi chưa bao giờ đến HattonGarden, tôi thậm chí còn không biết nó tồn tại. Cả một phố toàn tiệm kim hoàn ư?
Cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều nhẫn kim cương như ở đây. Khắp nơi là những tấm biển hiệu quảng cáo giá rẻ nhất, nhiều carat nhất, chất lượng tuyệt vời và kiểu dáng theo đơn đặt hàng. Rõ ràng đây là khu phố của nhẫn đính hôn. Các cặp tình nhân đi dạo ngắm nhìn, các cô gái chỉ trỏ qua cửa kính, các chàng trai đều tươi cười, nhưng khi các cô gái quay đi thì tất cả đều có vẻ hơi muốn ốm.
Tôi chưa bao giờ bước vào một tiệm kim hoàn. Một cửa hàng đích thực cho người lớn như thế này. Trang sức duy nhất tôi từng có nếu không phải đồ mua ở chợ thì cũng ở cửa hàng đồ chơi, đại loại những thứ như vậy. Bố mẹ tôi tặng cho tôi một đôi hoa tai ngọc trai nhân dịp sinh nhật thứ mười ba, nhưng tôi không đến cửa hàng cùng bố mẹ. Tiệm kim hoàn là những nơi tôi từng đi qua, nghĩ rằng chỗ đó dành cho người khác. Nhưng bây giờ, đứng ở đây, tôi không thể kìm được hứng thú nhìn cho đã mắt.
Ai sẽ mua một chiếc trâm hình con nhện làm bằng kim cương màu vàng với giá 12.500 bảng? Đó là một câu đố đối với tôi, cũng giống như những chiếc ghế sofa tự xoay với uốn lượn mà họ quảng c trên ti vi.
May thay cửa hàng người bạn của Sam tên là Mark Spencer không có chú nhện vàng nào. Thay vào đó, có rất nhiều mẫu nhẫn bạch kim đính kim cương, và có một tấm biển đề “Sâm banh miễn phí cho các cặp đính hôn. Hãy biến việc đi chọn nhẫn cưới của hai bạn thành một dịp đặc biệt!” Không có gì liên quan tới làm nhái hay làm nhẫn giả, và tôi bắt đầu cảm thấy lo âu. Ngộ nhỡ Sam hiểu lầm thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu rốt cuộc vì xấu hổ tôi đành mua một chiếc nhẫn ngọc lục bảo thứ thiệt và phải dành phần còn lại của cuộc đời mình để è cổ trả nợ?
Với cả không biết hiện Sam đang ở đâu? Anh ta hứa sẽ tạt qua giới thiệu tôi với bạn anh ta. Có vẻ như anh ta làm việc ngay gần đây, dù anh ta không tiết lộ chính xác ở chỗ nào. Tôi quay người quan sát đường phố. Kể cũng hơi kỳ cục, chúng tôi chưa từng mặt đối mặt với nhau bao giờ.
Có một người đàn ông tóc đen đang rảo bước trên hè phố bên kia, tôi thoáng nghĩ có thể đó là anh ta, nhưng rồi có một giọng trầm cất lên: “Poppy phải không?"
Tôi quay người lại, và tất nhiên, chính là anh ta: anh chàng với mái tóc đen rối bù đang sải bước về phía tôi. Anh ta cao hơn so với trí nhớ của tôi từ lần thoáng nhìn thấy ở sảnh khách sạn, nhưng vẫn đôi mày rậm và cặp mắt sâu khác người ấy. Anh ta mặc plet sẫm màu bên ngoài áo sơ mi trắng tinh và đeo cà vạt đen. Anh ta nhoẻn cười, tôi để ý thấy răng anh ta rất trắng và đều.
Hừm. Răng lợi sẽ không còn được như thế lâu nữa nếu anh ta không chịu đi khám nha sĩ.
“Chào cô Poppy.” Anh ta tiến lại gần, đầu tiên có vẻ do dự, đoạn chìa tay ra. “Rất vui được gặp cô.”
“Chào anh.” Tôi ngượng ngùng cười đáp, chúng tôi bắt tay. Anh ta có một cái bắt tay rất dễ chịu. Ấm áp và cương quyết.
“À, Vivien chắc chắn ở lại với chúng tôi rồi.” Anh ta nghiêng đầu. “Cảm ơn cô lần nữa vì sự tinh tế đó.”
"Không không!” Tôi nhún vai lúng túng. “Có gì đâu.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi đánh giá rất cao điều đó.”
Nói chuyện trực diện như thế này thật kỳ cục. Mải nhìn nét cong của lông mày và mái tóc bay bay trong gió nhẹ của anh ta, đâm ra tôi bị mất tập trung. Nhắn tin dễ hơn nhiều. Tôi tự hỏi không biết anh ta có cảm giác tương tự không.
“Thế đấy.” Anh ta chỉ vào tiệm kim hoàn. “Chúng ta vào nhé?”
Cửa tiệm này rõ là thuộc hạng sang và đắt đỏ. Tôi tự hỏi không biết anh ta và Willow đã đến đây chọn nhẫn cưới chưa. Chắc là rồi. Tôi rất muốn hỏi anh ta, nhưng không hiểu sao tôi không mở nổi miệng nhắc đến tên cô ta. Như thế vô duyên lắm. Tôi biết quá nhiều về họ.
Thường thì bạn gặp các cặp đôi ở ngoài quán hay ở nhà họ. Bạn nói chuyện tào lao. Kỳ nghỉ, sở thích, bí quyết nấu ăn ngon của Jamie Oliver. Phải dần dần bạn mới nói tới những chuyện riêng tư. Nhưng với hai người này, tôi có cảm giác như mình đã bị ném ngay lập tức vào một bộ phim tài liệu theo dõi họ tận chân tơ kẽ tóc mà họ chậm chí không biết điều đó. Tối qua tôi tìm thấy một mail cũ trong đó Willow chỉ viết: “Anh có biết anh đã gây cho em bao nhiêu NỖI ĐAU không, Sam? Ngoài chuyện những cô ả BRAXIN??”
Tôi thực sự ước giá mình không đọc phải cái thư này. Nếu có dịp gặp Willow, đó sẽ là điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới. Những cô ả Braxin.
Sam đã ấn chuông và mở cửa dẫn tôi vào trong cửa hàng sang trọng, dưới ánh sáng nhạt màu. Ngay lập tức một cô gái mặc đồng phục màu xám bồ câu bước lại gần.
“Chào anh chị, em có thể giúp gì được không?” Cô gái có giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào như mật ong, rất phù hợp với gam trang trí trầm của cửa tiệm.
“Chúng tôi đến để gặp Mark,” Sam nói. “Tên tôi là Sam Roxton.” “Đúng rồi.” Một cô gái khác trong bộ đồng phục xám bồ câu gật đầu. “Anh Mark đang đợi anh chị đấy ạ. Martha, em dẫn hai người vào đi.”
“Cho phép em mời chị một ly sâm banh nhé?” Martha vừa nói vừa dẫn chúng tôi vào, cô dành cho tôi một nụ cười vẻ hiểu biết. “Anh uống sâm banh nhé?”
“Không, cảm ơn,” Sam nói.
“Mình cũng thế,” tôi phụ họa theo.
“Anh chị có chắc không?” Cô gái nháy mắt với tôi. “Đây là giờ phút trọng đại với hai người mà. Chỉ là một ly rượu tí xíu để chăm sóc thần kinh thôi?”
Ôi Chúa ơi! Cô ấy nghĩ chúng tôi là một đôi sắp cưới. Tôi liếc nhìn Sam cầu cứu, nhưng anh ta đang mải bấm bấm điện thoại. Và không đời nào tôi lôi chuyện mất chiếc nhẫn gia truyền vô giá ra nói trước một đống người lạ để rồi phải nhìn thấy họ há hốc mồm sợ hãi.
“Mình thực sự không sao,” tôi mỉm cười ngượng ngập. “Không phải là... ý mình là... bọn mình không phải là... ”
“Đồng hồ của anh đẹp quá!” Sự chú ý của Martha đã chuyển hướng. “Có phải hiệu Cartier không ạ? Em chưa bao giờ được thấy cái nào giống cái này.”
“Cảm ơn.” Sam gật đầu. “Tôi mua nó tại một buổi đấu giá ở Paris.”
Bây giờ tôi mới để ý, đồng hồ của Sam quả là đẹp. Dây đeo bằng da cũ, mặt đồng hồ bằng vàng đục có lớp gỉ đồng xưa cũ. Và anh ta kiếm được nó ở Paris. Đẳng cấp quá.
“Ôi thế ạ.” Chúng tôi đi tiếp, Martha nắm cánh tay tôi, ghé đầu vào, nhỏ giọng, như hai người bạn với nhau. “Anh này có sở thích rất tinh tế. Chị thật may mắn! Cánh đàn ông bước vào đây không phải ai cũng được như vậy đâu. Một số người thích những thứ kinh hồn luôn. Nhưng người đàn ông biết mua ình chiếc đồng hồ hàng hiệu Cartier thì chắc chắn là sành điệu!”
Nhưy thật đau khổ. Tôi nói gì bây giờ?
“À... đúng thế.” Tôi lúng búng, mắt dán vào sàn nhà.
“Ôi, em xin lỗi, em không định làm chị bối rối.” Martha nói một cách đáng yêu, “Xin hãy cho em biết nếu anh chị thay đổi ý kiến về vụ sâm banh. Chúc anh chị một buổi gặp mặt với anh Mark thật vui vẻ!” Cô ấy mở cửa cho chúng tôi bước vào một căn phòng lớn màu đen, sàn bê tông, với những chiếc tủ nhỏ bề mặt bằng sắt xếp thành dãy. Một người đàn ông mặc quần jean, đeo kính không gọng ngồi sau chiếc bàn dài đứng dậy, niềm nở chào Sam.
“Sam à! Lâu lắm không gặp!”
“Mark! Cậu khỏe không?” Sam vỗ vai Mark rồi bước sang một bên để giới thiệu tôi. “Đây là cô Poppy.”
“Rất vui được gặp cô Poppy.” Mark bắt tay tôi. “Ơ, theo tôi hiểu thì cô cần làm nhái một chiếc nhẫn.”
Ngay lập tức tôi choáng váng với cảm giác tội lỗi và hoảng hồn. Có nhất thiết phải nói to như thế để ai cũng nghe thấy không?
“Chỉ tạm thời thôi.” Tôi nói nhỏ gần như thì thầm. “Trong lúc chờ tìm thấy chiếc nhẫn thật. Chắc chắn là tôi sẽ tìm thấy nhanh thôi, rất nhanh thôi.”
“Hiểu rồi.” Anh ta gật gù. “Đằng nào có nhẫn nhái cũng hữu ích. Chúng tôi làm rất nhiều nhẫn thay thế dùng cho những chuyến đi xa và những dịp tương tự. Thông thường chúng tôi chỉ làm nhái những đồ trang sức do chính chúng tôi thiết kế, nhưng cũng có ngoại lệ cho bạn bè.” Mark nháy mắt với Sam. “Tuy nhiên chúng ta phải cố gắng kín đáo một chút. Chúng tôi không muốn ảnh hưởng xấu tới mặt hàng chủ yếu của mình.”
“Đúng vậy!” tôi nhanh nhẹn nói. “Tất nhiên. Tôi cũng muốn kín đáo. Rất muốn là khác.”
“Cô có tấm hình nào không? Một cái ảnh chẳng hạn?”
“Có đây.” Tôi lôi ra một b mới in từ máy tính sáng nay. Đó là ảnh tôi và Magnus ở nhà hàng nơi anh ngỏ lời cầu hôn. Chúng tôi nhờ đôi tình nhân ngồi ở bàn bên cạnh chụp hộ, tôi hãnh diện giương bàn tay trái lên khoe chiếc nhẫn. Trông tôi hơi liêu xiêu, và thực sự đó là cảm giác của tôi lúc ấy.
Cả hai người đàn ông đều lặng lẽ nhìn bức ảnh.
“Ồ, vậy đấy là anh chàng mà cô sắp lấy làm chồng hả,” cuối cùng Sam nói. “Tín đồ Scrabble.”
“Đúng vậy.”
Có cái gì đó trong giọng anh ta khiến tôi cảm thấy phải phòng vệ. Tôi không hiểu tại sao.
“Tên anh ấy là Magnus,” tôi bổ sung.
“Là học giả đúng không ?" Sam cau mày nhìn tấm hình. “Từng lên ti vi?”
“Đúng.” Tôi thoáng cảm thấy tự hào. “Chuẩn luôn.”
“Tôi đoán đó là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo bốn carat phải không?” Mark ngẩng lên sau khi nheo mắt ngắm tấm ảnh.
“Có lẽ thế.” Tôi yếu ớt nói. “Tôi không biết.”
“Cô không biết nhẫn đính hôn của mình bao nhiêu carat à?” Cả hai người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.
“Cái gì cơ?” Tôi cảm thấy mặt đỏ bừng lên. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết trước là sẽ mất nó.”
“Thật dễ thương,” Mark nói, khẽ cười gượng. “Phần lớn các cô gái biết chính xác tới từng dấu thập phân. Sau đó các cô ấy làm tròn số lên.”
“Ồ thế à.” Tôi nhún vai che giấu sự xấu hổ. “Đó là một chiếc nhẫn gia truyền. Chúng tôi không thực sự nói đến chuyện này.”
“Chúng tôi có rất nhiều khuôn sẵn. Để tôi xem...” Mark ấn ghế ra bắt đầu lục tìm trong những ngăn kéo kim loại.
“Thế là anh ta vẫn chưa biết cô đánh mất nó à?” Sam trỏ ngón tay cái vào ảnh Magnus. “Chưa.” Tôi cắn môi. “Tôi hy vọng chiếc nhẫn sẽ xuất hiện và...”
“Anh ta sẽ không bao giờ phải biết là cô từng đánh mất nó.” Sam kết thúc hộ tôi. “Cô sẽ giữ kín bí mật cho đến lúc xuống mồ.”
Tôi nhìn ra chỗ khác, cảm thấy tội lỗi giày vò. Tôi không thích điều đó. Tôi không thích giữ bí mật với Magnus. Tôi không thích là kiểu người làm chuyện ám muội sau lưng chồng chưa cưới. Nhưng không còn cách nào khác.
“Vậy là điện thoại này vẫn nhận được email gửi cho Violet.” Tôi chĩa nó về phía anh ta, hướng suy nghĩ sang chủ đề khác. “Tôi cứ nghĩ cánh kỹ thuật đã xử lý chuyện đó rồi chứ.”
“Tôi cũng tưởng vậy.”
“À, anh có một vài thư mới. Cho đến lúc này, anh đã bốn lần được mời tham dự cuộc thi chạy tập thể.”
“Ừm.” Anh ta gần như không buồn gật đầu.
“Anh không định trả lời à? Thế còn việc đặt phòng khách sạn cho cuộc hội thảo ở Hampshire thì sao? Anh cần một hay hai đêm?”
“Tôi phải xem đã. Vẫn chưa chắc.” Sam trông thản nhiên đến nỗi tôi cảm thấy thất vọng phát tức lên.
“Anh không trả lời thư à?"
“Tôi có những ưu tiên khác nhau.” Anh ta bình thản bấm vào màn hình.
“Ôi, hôm nay là sinh nhật của Lindsay Cooper đấy!” Bây giờ tôi đang một cái thư tập thể. “Lindsay ở bộ phận marketing ấy. Anh có muốn chúc mừng sinh nhật cô ấy không?”
“Không, tôi sẽ không làm thế.” Anh ta nói nghe cứng rắn đến nỗi tôi cảm thấy có chút tự ái.
“Chúc mừng sinh nhật đồng nghiệp thì có gì sai ?”
“Tôi đâu có quen biết cô ta.”
“Có chứ sao không! Anh làm việc cùng với cô ấy mà.”
“Tôi làm việc cùng với 243 con người.”
“Nhưng cô gái đấy chẳng phải là người đưa ra tài liệu chiến lược cho trang mạng hôm rồi sao? tôi nói, tự nhiên nhớ ra một bức thư cũ. “Chẳng phải tất cả các anh đều hài lòng sao?”
“Đúng,” anh ta nói ráo hoảnh. “Thế thì có gì liên quan đến chuyện này?”
Trời, có cái thứ ương bướng như anh ta! Thôi chuyện sinh nhật Lindsay, tôi chuyển sang xem thư tiếp theo.
“Peter đã hoàn tất vụ Hàng không Pháp. Anh ta muốn thứ Hai này đưa cho anh toàn bộ báo cáo ngay sau cuộc họp nhóm. Như thế có được không ?"
“Được.” Sam gần như không ngước lên. “Cứ chuyển cho tôi. Cảm ơn."
Nếu tôi chuyển thư cho anh ta, anh ta sẽ chỉ để đó cả ngày chẳng thèm trả lời cho xem.
“Tôi trả lời nhé ?" tôi ướm hỏi. “Đằng nào anh cũng đang ở đây và tôi đang mở thư mà? Chỉ mất có một phút thôi.”
“Ồ.” Anh ta có vẻ ngạc nhiên. “Cảm ơn. Chỉ nói ‘Đồng ý’ là được rồi.”
“Đồng ý” Tôi bấm cẩn thận. “Gì nữa không?”
“Ghi thêm ‘Sam’.”
Tôi nhìn màn hình, bất mãn. “Đồng ý, Sam.” Như thế trông cộc lốc, trần trụi làm sao.
“Anh thấy thế nào nếu thêm một vài chữ như kiểu ‘Tốt lắm’?” Tôi gợi ý. “Hay là ‘Cậu làm được rồi! Hoan hô!’ hoặc đơn giản là ‘Chúc mừng và cảm ơn nhiều'?"
Trông Sam vẫn tỉnh bơ. “‘Đồng ý, Sam’ là đã quá đủ rồi.”
“Đúng là!” tôi lầm bầm trong miệng. Có điều dường như nó không khẽ khàng lắm như tôi chủ định, vì Sam ngẩng lên nhìn.
“Gì cơ?”
Tôi biết lẽ ra tôi nên ngậm miệng lại. Nhưng tôi thất vọng đến nỗi không ngăn nổi mình.
“Anh thật thô lỗ! Thư của anh sao cộc lốc thế hả! Chán không tả được!"
Im lặng hồi lâu. Sam trông sửng sốt như thể vừa rồi là cái ghế nói.
“Xin lỗi anh,” cuối cùng tôi bổ sung, lúng túng nhún vai. “Nhưng đó là sự thật.”
“Được rồi,” cuối cùng Sam nói. “Nói thẳng với nhau nhé. Trước hết, cho cô mượn điện thoạikhông có nghĩa là cho cô luôn quyền đọc và phê phán thư từ của tôi.” Anh ta ngập ngừng. “Thứ hai, ngắn gọn mới là tốt.”
Tôi hối hận vì đã mở miệng. Nhưng đâm lao thì phải theo lao vậy.
“Nhưng không phải là ngắn đến như vậy.” Tôi cãi lại. “Mà hầu như ai anh cũng lờ tịt đi! Như thế là bất lịch sự!
Thôi xong. Nói rồi.
Sam quắc mắc nhìn tôi. “Tôi nói rồi đấy, tôi có những ưu tiên khác nhau. Bây giờ, tình hình là chiếc nhẫn của cô đã được giải quyết, có lẽ cô sẽ muốn trả lại điện thoại, như vậy thư từ của tôi sẽ không làm phiền cô thêm nữa.” Anh ta đưa tay ra.
Ôi Chúa ơi. Đó có phải là lý do anh ta giúp tôi không? Để tôi trả lại điện thoại ?
“Không được!” Tôi nắm chặt cái điện thoại. “Ý tôi là... xin anh. Tôi vẫn cần nó. Khách sạn có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào, bà Fairfax sẽ có số máy này...”
Tôi biết như thế là phi lý, nhưng tôi có cảm giác như phút giây tôi nộp trả chiếc điện choại này, tôi sẽ nói lời tạm biệt với bất kỳ cơ may nào tìm lại được chiếc nhẫn.
Tôi đưa nó ra sau lưng cho chắc ăn và nhìn anh ta với vẻ van nài. “Chúa ơi.” Sam thở hắt ra. “Như thế này thật lố bịch. Chiều nay tôi phỏng vấn tuyển thư ký riêng mới. Đó là điện thoại công ty. Cô không thể cứ giữ nó thế được!”
“Tất nhiên là không! Tôi chỉ giữ thêm vài ngày nữa được không? Tôi sẽ không phê phán thư từ của anh nữa.” Tôi nói thêm vẻ thuần phục. “Tôi hứa đấy.”
“OK, hai bạn!” Mark cắt lời chúng tôi. “Tin tốt đây. Tôi đã tìm được khuôn. Bây giờ tôi sẽ chọn một số viên kim cương để mọi người xem. Đợi tôi một lát nhé...”
Anh ta vừa ra khỏi phòng, điện thoại của tôi liền nháy lên báo tin nhắn mới.
“Người gửi là Willow,” tôi nói, ngước nhìn xuống. “Anh xem này.” Tôi chỉ vào tay mình. “Đang chuyển tiếp đây rồi. Không bình luận. Tuyệt đối.” [Thật đáng tiếc, bởi điều tôi nôn nóng muốn hỏi là: tại sao Willow tiếp tục gửi tin nhắn qua tôi, trong khi lúc này cô ta chắc chắn phải biết tôi không phải là Violet? Với cả cô ta lại trao đổi thông qua thư ký riêng của anh ta là thế nào?]
“Hừmmm.” Sam thốt ra một tiếng gầm gừ vô thưởng vô phạt giống như trước khi tôi đề cập tớiWillow.