Từng tiếng trầm bổng quanh quẩn trong phòng, tựa như là đốt pháo.
Cho tới cuối cùng.
Tô Trạch vận dụng một tia chân khí vàng óng.
Bỗng nhiên, bóng dáng một con voi to màu vàng xuất hiện sau lưng hắn, rống to rõ ràng.
Bịch.
Cửa sổ nổ nát vụn, thủy tinh nát bấy rớt xuống đất.
Kình phong vô hình xông ra ngoài phòng, đánh trúng một cây đại thụ trong sân.
Rắc!
Cây đại thụ to khoảng hai người ôm gào thét, trên thân cây xuất hiện một vết nứt lớn, sau đó nó gãy ngang, tán cây khổng lồ ngã xuống đất.
“Mạnh như vậy?”
Tô Trạch nhìn chiến tích trước mắt, bản thân hắn cũng có chút không dám tin tưởng.
Đoán Thể nhất trọng, có thể dựa vào quyền kình đập gãy một cây đại thụ sao?
Hiển nhiên điều này không có khả năng!
Nhưng mà Tô Trạch làm được.
Hơn nữa lại còn dễ dàng làm xong nữa.
“Xì...”
Trên cổ tay, Tiểu Thanh rụt người, đã bị tình cảnh vừa nãy hù dọa.
Chủ nhân của mình... là quái vật sao?
Nó vẫn luôn ở trên người Tô Trạch, đương nhiên có thể cảm nhận được sự kinh khủng của luồng sức mạnh trong cơ thể Tô Trạch một cách trực quan hơn.
Đó quả thực là không phải sức mạnh mà nhân loại nên có!
So với mình, nó càng muốn tin tưởng rằng Tô Trạch mới là yêu quái thực sự.
Sau nhiều lần chứng thực.
Tô Trạch rốt cuộc yên lòng.
Hiện tại tuy cảnh giới giảm xuống, thế nhưng thực lực lại không giảm xuống, ngược lại còn tăng lên rất nhiều.
Đây là chuyện tốt.
Thực nghiệm vừa rồi đã chứng minh được sự mạnh mẽ của Long Tượng Tu Thân quyết.
Môn công pháp này chắc chắn không chỉ có cấp F mà thôi!
Tô Trạch mơ hồ cảm giác được, nếu có thể cứ tiếp tục tu luyện môn công pháp này, vậy thì thành tựu trong tương lai sẽ không cách nào tưởng tượng nổi.
Sợ rằng đến lúc đó, cho dù là một thiên nhân giáng lâm, mình cũng có thể một quyền đánh chết hắn!
Đương nhiên.
Điều kiện tiên quyết hàng đầu là Tô Trạch vẫn có thể tu luyện tiếp.
Long Tượng Tu Thân quyết bây giờ chỉ là phiên bản không trọn vẹn, công pháp tu luyện sau đó còn không biết đang nằm đâu.
“Có cơ hội, nhất định phải bổ sung đầy đủ Long Tượng Tu Thân quyết!”
Tô Trạch thấp giọng tự nói.
Đêm đã khuya, thời gian không còn sớm.
Ngày mai còn phải đi trường học báo danh.
Đối với cuộc sống mới sắp tới, Tô Trạch trong lòng có chút chờ mong.
Hắn tính toán trong lòng một lát, quyết định đêm nay không tu luyện.
Một là để có một tinh thần tốt khi đi học ngày mai.
Điểm thứ hai mấu chốt nhất.
Sau khi kích hoạt một hạt giống Long Tượng.
Tô Trạch phát hiện chỉ dựa vào tu luyện, là rất rất rất khó để kích hoạt một hạt giống Long Tượng!
Cách giải quyết duy nhất.
Đó chính là lợi dụng năng lực truyền và trả lợi!
Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng kích hoạt càng nhiều hạt giống Long Tượng hơn.
Mà năng lực truyền và trả lại mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.
Cho nên Tô Trạch duỗi người, rửa mặt một phen, sau đó ngả người xuống giường ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau.
“Ngươi truyền tu vi một năm cho Thanh Giao Xà.”
“Khởi động năng lực truyền và trả lại!”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là gấp ba!”
“Ngươi nhận được tu vi ba năm!”
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện lần nữa, chân khí màu vàng khổng lồ rít gào ở trong kinh mạch, cuối cùng dần lắng đọng lại ở trong đan điền.
Tô Trạch lắc đầu, có phần tiếc nuối.
Năng lực truyền và trả lại là hạn chế.
Trước khi mở khóa thì cực hạn của mỗi một lần truyền tu vi chỉ có một năm tu vi thôi!
Không chỉ thế, vận khí lần này cũng không ra làm sao.
Bội số trả lại chỉ có gấp ba.
Đúng là hơi xui xẻo!
Rắc!
Đột nhiên, phía trên một hạt giống Long Tượng xuất hiện một cái khe rất nhỏ, rồi sau đó mở rộng dần.
Đối với kết quả này, Tô Trạch cũng không thấy bất ngờ gì.
Tu vi ba năm đủ để kích hoạt một hạt giống Long Tượng rồi.
Nhưng hắn cũng cảm nhận được sự khó khăn khi tu luyện sau này một cách rõ ràng.
Sau mỗi một sự mở khóa của hạt giống Long Tượng thì độ khó cũng sẽ tăng lên rất nhiều!
Điều làm cho người ta tuyệt vọng đó là, hạt giống thế này có khoảng bốn mươi tám triệu hạt!
Vừa nghĩ đến con số này thì Tô Trạch đã cảm thấy hơi choáng váng rồi.
Nhưng hắn cũng không rối rắm về vấn đề này lắm.
Dù sao hắn có hệ thống, nên tạm thời còn cần lo lắng về vấn đề này.
Hắn hơi nắm tay, không khí ở giữa ngón tay bị nén tới nổ tanh tách.
Hiện giờ hắn đã có được lực lượng của hai con cự tượng rồi!
Sau khi hơi điều chỉnh một chút, Tô Trạch đi tơi trường học.
…
Nửa giờ sau.
Trường Trung học số 1 của thành phố Giang Nam.
Là trường học của người tu luyện nên thực ra trường trung học này cũng không có nhiều lớp lắm.
Cộng dồn người tu luyện trong cả trường lại thì cũng mới có mấy trăm người mà thôi.
Suy cho cùng thì người thức tỉnh thành công trong mỗi một năm cũng không phải rất nhiều.
Dựa theo sự chỉ dẫn của bản đồ.
Tô Trạch tìm được lớp học của chính mình.
Lớp 10-3!
Hắn nhấc chân đi vào phòng học rồi phát hiện bên trong cũng không có mấy người.
Chỉ có lác đác năm sáu người đang ngồi rải rác ở các nơi trong phòng học.
Trong đó có cô gái đẹp là hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất.
Nàng có một mái tóc đen xõa xuống đầu vai, ánh nắng xuyên qua pha lê chiếu lên khuôn mặt của nàng, càng làm nổi bật màu da trắng nõn không tỳ vết của nàng hơn.
Nhưng Tô Trạch cũng chỉ nhìn lướt qua mà thôi.
Là người của hai thế giới, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu là mỹ nữ rồi.
Nên đương nhiên bay giờ không thể giống như đứa trẻ đang trong thời kỳ trưởng thành, vừa thấy gái xinh là không đi nổi.
Huống hồ.
Tô Trạch vẫn luôn cho rằng, phụ nữ sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của hắn thôi!
Trang thứ nhất trong kiếm phổ, trong lòng không nữ nhân, rút đao tự thành thần!
“Lâm Diệu Y, ngươi nói cho bạn học mới này những việc cần chú ý đi, ta còn việc phải làm nữa.”
Giáo viên dẫn đường nói với cô gái xinh đẹp đó.
Lâm Diệu Y gật đầu nói: “Vâng, thưa giáo viên.”
Sau đó giáo viên rời khỏi phòng học và để Tô Trạch ở lại.
Lâm Diệu Y đi tới trước mặt Tô Trạch, mỉm cười nói: “Xin chào, ta tên Lâm Diệu Y.”
“Ta tên Tô Trạch.” Tô Trạch đáp.
“Ta cứ tưởng là hết người rồi cơ, ai ngờ ngươi lại tới.” Lâm Diệu Y nói.