Chương 34: Chương 46

Chương 46: Cự tuyệt. Đoàn đội.

Sau nghi thức trao giải Tân vương, Lý Trận cùng Lý Dịch Chi liền chuẩn bị rời khỏi Nam Kinh, dù sao lần này từ Bắc Kinh đến Nam Kinh đã vài tháng, lại không trở về trong nhà phỏng chừng đã dài lông.

Diệp Nhiên vài ngày không thấy được người, lúc đến là ba người cùng đến, lúc phải đi, Diệp Nhiên suốt không xuất hiện, Lý Dịch Chi biết Diệp Nhiên mấy ngày nay đều đi tìm Mạt Sùng Viễn.

Diệp Nhiên gọi điện thoại lại nói mình còn muốn ở lại nhiều thời gian một chút, để cho bọn họ về Bắc Kinh trước đi.

Kỳ thật Lý Dịch Chi cũng không muốn đi, dù sao Trần Cảnh ở đây, hơn nữa hai người vừa mới thẳng thắn không bao lâu, Trần Cảnh làm sao muốn để anh đi.

Vé xe lửa định xong sau đó Trần Cảnh hỏi thời gian, chuẩn bị đi tiễn đưa.

Mua vé xe chính là giữa trưa, sáng sớm thì bắt đầu chuẩn bị đi đến trạm xe lửa, Trần Tùng Duệ cùng Trần Cảnh lái xe đến, cũng đỡ cho hai người lại kéo hành lý.

Đưa Lý Dịch Chi lên xe lửa trước đó dặn anh vài câu, lại đưa cho anh một túi lớn đồ ăn, cũng là đồ ăn nhanh, miễn cho Lý Dịch Chi cùng Lý Trận đều sao lãng chưa chuẩn bị, ở trên xe lửa ăn không ngon.

Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi nói chuyện ở cửa, Lý Trận liền liên tục hướng bên này liếc, sợ Trần Cảnh làm cái chuyện gì không an phận.

Nhìn hai người trên xe lửa, Trần Tùng Duệ cười một tiếng, dùng khủy tay chọt chọt người bên cạnh, “Nhìn không thấy đâu, đừng nhìn.”

Trần Cảnh lúc này mới thu hồi ánh mắt, tính quay lại đi.

Trần Tùng Duệ đuổi kịp anh, nói: “Cháu rốt cuộc là tính thế nào, chú thấy cháu mấy ngày nay quan hệ cùng Lý Dịch Chi có tiến triển, nhưng cháu là con trai độc nhất của Trần gia, tương lai cháu phải kết hôn, cháu biết chứ.”

Trần Cảnh nhìn anh một cái, chỉ là thản nhiên nói: “Cháu sẽ cho sư phụ quyền lợi ngang nhau đứng ở bên cạnh cháu.”

Trần Tùng Duệ sợ run một chút, không hiểu được anh nói là có ý gì.

Trần Cảnh lại nói: “Chú, chú vẫn là quan tâm một chút bản thân đi.”

“Chú làm sao?”

“Chú Lý bởi vì chuyện của chú mà giận chó đánh mèo cháu vài lần.”

Trần Tùng Duệ nghe ra nó là đang chế nhạo mình, không khỏi nói: “Cháu cái thằng nhóc thối này.”

Nói xong lại vểnh mặt đi qua, cười nói: “Chú Lý của cháu nói ra sao?”

“Nói đôi mắt của cháu lớn lên giống chú, không sạch sẽ, gọi đào hoa.”

“…”

Lý Trận lên xe liền bắt đầu ngủ say, ngủ thẳng đến buổi tối thì tỉnh lại, rốt cuộc ngủ không được, vừa lúc xe dừng cập trạm, liền đi xuống xe mua tờ báo để giết thời gian.

Lý Dịch Chi vừa rồi một nửa cầm qua, mới vừa lật hai trang, cả người đều ngây ngẩn cả người.

Lý Trận nhìn anh bộ dáng giật mình ngớ đờ ra, dò xét nhìn qua, mặt trên tiêu đề chữ màu đen lớn, bên cạnh phối với ảnh chụp rõ ràng là Mạt Sùng Viễn cùng Diệp Nhiên.

Mạt Sùng Viễn sắc mặt rất dịu dàng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu Diệp Nhiên, Lý Dịch Chi đại khái xem một chút nội dung, Mạt gia hào môn Hong Kong tìm về thiếu gia thất lạc nhiều năm, Diệp Nhiên vậy mà lại là anh trai cùng cha khác mẹ của Mạt Sùng Viễn.

Lý Dịch Chi cùng Lý Trận giữa trưa ngày thứ hai xuống xe lửa, lôi kéo hành lý trở lại trong hẻm nhỏ, hàng xóm thấy bọn họ đều chấn động, dù sao đã mấy tháng chưa thấy qua.

Các bạn hàng xóm vừa là đưa đồ ăn vừa là đến xem bọn họ, nói: “Ai nha, mấy ngày các cậu đi khó lường nha, nếu về sớm một ngày thì xem được rồi. Cái Khổng Tịnh cách vách đó, cậu còn nhớ rõ không, chính là cái bà đánh con mình đó, hiện tại phát tài! Trước đó trên một vài báo chí thế nhưng nói thằng nhóc Diệp Nhiên là con riêng của người có tiền đó, đúng là có tiền, sau lại cùng ngày liền có thiệt nhiều xe tới đón Khổng Tịnh, Khổng Tịnh mới đầu còn không nguyện ý, giả vờ gây khó dễ gặp người liền mắng gặp người liền đánh nha, kết quả chiều cũng đi theo người ta rồi, đi ở tòa nhà lớn. Trước kia bà ta đánh con mình, tui phải nói là, không có thằng nhóc Diệp Nhiên, Khổng Tịnh này làm gì được mở mày mở mặt a.”

Lý Dịch Chi không nghĩ tới sự tình đã vậy còn phát triển quá lên, lúc chiều còn có xe bóng loáng đứng ở cửa hẻm nhỏ, vài người âu phục giày da vào trong nhà Khổng Tịnh dọn đồ đạc, nói là bà chủ luyến tiếc mấy thứ này, kêu dọn qua đó.

Mọi người nghe như vậy, cảm thấy Khổng Tịnh thật sự là phát tài, nhìn lên bà ta bộ dáng u ám, cũng không nghĩ qua có một ngày được như thế.

Hâm mộ, cảm thán, ngày như cũ qua đi, Khổng Tịnh cũng liền thành nhân vật mới bị nói trong trà dư tửu hậu.

Lý Dịch Chi rời khỏi Bắc Kinh một thời gian, trước đó thật hoài niệm Kỳ xã, liền thừa dịp thời gian buổi chiều đi xem, Lý Trận tự nhiên đi theo cùng.

Kỳ xã càng ngày càng cường thịnh lên, Lý Dịch Chi xem như là một trận chiến thành danh, tuy rằng Tân vương không có lấy được quán quân, nhưng Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh quyết đấu cơ hồ chấn động toàn bộ kỳ đàn.

Người mộ danh mà đến càng ngày càng nhiều, đều tụ tập ở trong Kỳ xã, hoặc là vây xem chơi cờ, hoặc là tìm người đấu cờ, Kỳ xã to như vậy chật ních, hơn nữa thu vào cũng dần dần biến tốt, Kỳ xã lúc trước miễn cưỡng duy trì biến thành còn có lợi nhuận.

Lý Dịch Chi cùng Lý Trận khó được trở về, ở Kỳ xã ở lại thật lâu, hạ cờ một lát, lúc trở về, liền nhìn thấy cửa hẻm nhỏ đứng một một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia mặc bộ đồ chuyên ngành, trang điểm, có vẻ rất già dặn, trước ngực treo thẻ công tác, trên vai mang ví da nhỏ.

Lý Dịch Chi cảm thấy một màn này giống như đã từng nhận thức, vào mười năm trước, người phụ nữ này đã đi tìm mình, chẳng qua khi đó bên cạnh mình còn đi theo Trần Cảnh, khi đó mình còn chưa nhìn thấy cái gì.

Nói đến anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo người phụ nữ này.

Người phụ nữ này là một phóng viên, gọi Viên Tuệ Cầm, thật lâu trước đó tới khuyên mình tham gia giải đấu cờ miệng, nói có thể vì mình tuyên truyền, tiến hành đổi giác mạc.

Kết quả Lý Dịch Chi thua, Viên Tuệ Cầm cũng không thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn một chữ cũng không đề cập chuyện giác mạc, dù sao cô ta là một phóng viên, cũng không phải nhà từ thiện, chuyện không có lợi ích cô ta mặc kệ.

Viên Tuệ Cầm đi tới, cười đối với Lý Dịch Chi nói: “Lý lão sư, ngài còn nhớ rõ tôi không?”

Không đợi Lý Dịch Chi trả lời, Viên Tuệ Cầm liền còn nói thêm: “Chúc mừng ngài hồi phục thị lực, ngài là người bận rộn, có thể không nhớ rõ tôi, tôi là phóng viên của Kinh tế toàn cầu, lần này lại đây là muốn…”

Viên Tuệ Cầm lời còn chưa nói hết, chợt nghe Lý Dịch Chi nhạt nhẽo nói: “Ngại quá, nếu như là phỏng vấn, tôi hôm nay không có thời gian, mời chị trước hẹn trước.”

Lý Dịch Chi nói xong, liền hướng Lý Trận bên cạnh nói: “Sư phụ, đi thôi.”

Hai người cũng không quản Viên Tuệ Cầm giật mình ngốc lăng, đi vào trong hẻm nhỏ, Lý Trận còn vỗ sau lưng Lý Dịch Chi cười nói: “Được nha, quả nhiên là đồ đệ của Lý Trận anh, ngay cả phong cách nói chuyện cũng giống.”

Lý Trận nói không ngượng ngùng, trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ tính tình đồ đệ là bị thằng nhóc Trần Cảnh kia tập ra thành thói quen? Nếu là trước kia, Lý Dịch Chi mới sẽ không cự tuyệt người khác.

Lý Trận thở dài, nếu Trần Cảnh là nữ giới, anh cũng không muốn ngăn cản.

Lúc Lý Dịch Chi mở cửa, Lý Trận bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đồ đệ nè, em không còn nhỏ, anh tìm cho em một người con gái tốt, đi xem mặt đi.”

Lý Dịch Chi cầm cái khóa cửa cũ kỹ trên cánh cửa, cảm thấy không hiểu sao xung quanh trầm xuống, tay vắt trên cái chìa khóa cũng dừng lại, cách thật lâu, nói: “Sư phụ, em chỉ thích đàn ông.”

Lý Trận sửng sốt hơn nửa ngày, Lý Dịch Chi mở cửa vào, Lý Trận lúc này mới đi vào, còn không quên xoay người đóng cửa lại, truy vấn nói: “Anh trước kia tại sao không biết?”

Lý Dịch Chi nói: “Bởi vì sư phụ trước kia không có hỏi em mà.”

Lý Trận nhìn anh, hơn nửa ngày không nói chuyện, lập tức thở dài, “Vậy chúng ta cùng qua lại đi, sư phụ là đàn ông.”

“Sư… phụ…”

“Được rồi được rồi không nói giỡn với em được chưa, vốn là anh còn nói cô bé cách vách bộ dạng không tệ đâu, cái này xem như thổi đèn tắt nến rồi.”

Lý Dịch Chi cảm thấy thái dương bang bang nhảy đập, vấn đề bọn họ thảo luận dường như rất nghiêm túc, cũng không dính dáng một chút vui đùa nào, hơn nữa anh tại sao cảm thấy, mình và sư phụ không giống như là thảo luận sự tình không giống bình thường, mà là buổi tối ăn cái gì đơn giản như vậy thôi.

Sư phụ cùng đồ đệ nói, hôm nay buổi tối chỉ ăn món rau diếp xào.

Đồ đệ cùng sư phụ nói, trong tủ lạnh còn có một đĩa thịt kho tàu.

Sư phụ bộ dạng khiếp sợ, anh lúc trước tại sao không biết!

Đồ đệ nói ngài trước kia không có hỏi qua.

Sư phụ chỉ có thể ai oán nói, về sau đừng giấu giếm, chúng ta cùng nhau ăn đi.

Vì thế vấn đề này liền như vậy kết thúc, không mặn không nhạt, Lý Dịch Chi còn tưởng rằng Lý Trận phải kinh ngạc hơn nửa ngày, kết quả Lý Trận không những không có kinh ngạc, cũng không có trách cứ anh, càng không có cùng anh cắt đứt quan hệ, phủi đến sạch sẽ.

Lý Dịch Chi trên mặt thoải mái, kỳ thật tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, anh cũng nghĩ qua, nếu cùng sư phụ làm rõ, không chừng lại sẽ biến thành đứa trẻ không nhà, cùng đời trước như nhau, mẹ khóc cha mắng, cuối cùng vì mặt mũi tổ tiên, cùng với cái biến thái này cắt đứt quan hệ.

Lý Dịch Chi là may mắn, anh cảm thấy cả đời này, có thể gặp được Lý Trận, thật sự là anh đã phúc khí tu luyện.

Cơm chiều không lo phải ăn cái gì, các bạn hàng xóm đều rất nhiệt tình, tặng thiệt nhiều món tương, hai người ăn qua cơm, Lý Dịch Chi bỏ chạy đi mở máy tính, chuẩn bị lên diễn đàn.

Lý Trận thấy anh hấp tấp, chỉ biết Trần Cảnh nhất định là ở trên diễn đàn rồi, cũng không tiện cùng anh đoạt máy tính, vì thế bản thân cầm điều khiển từ xa đi mở TV.

Lý Dịch Chi lên diễn đàn, tên Than Bánh quả nhiên là điểm sáng lên, hơn nữa đối phương hiển nhiên đã mở máy trước, Lý Dịch Chi còn chưa kịp gõ chữ, Trần Cảnh liền gửi tin nhắn qua.

Than Bánh: Sư phụ.

Than Bánh: Về nhà rồi à? Ăn cơm chưa?

Phái Thần: Ừ, ăn được đủ no.

Than Bánh: Chú Lý làm?

Phái Thần: Làm sao có thể, là hàng xóm đưa tới thịt tương.

Than Bánh: Tôi biết rồi…

Phái Thần: …

Hai người tán gẫu chuyện phiếm đến bầu không khí không tệ, Lý Dịch Chi sớm không nhớ rõ mình và Than Bánh “nói ra tiếng thân mật”, tự nhiên cũng không làm sao xấu hổ.

Đang trò chuyện, mặt thanh tin nhắn lại sáng lên, Lý Dịch Chi còn tưởng rằng Trần Cảnh lại gửi cho anh tin nhắn, kết quả là Thương Hải Hoành Lưu.

Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư…

Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư về Bắc Kinh à?

Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư không phải mà muốn không để ý tới em đi?

Lý Dịch Chi quả thật không quá chú ý cô ta, kỳ thật Lý Dịch Chi là người có tính cách hiền lành, không có người nào có thể làm cho anh chán ghét, nhưng anh đối với Lâm Thư Hồng không có hảo cảm, nguyên nhân kỳ thật chính là post bát quái lúc trước, Lâm Thư Hồng cùng Trần Cảnh có quan hệ, Lý Dịch Chi đối với cô ta một chút hảo cảm rớt xuống số âm.

Cho nên nói, không riêng gì Trần Cảnh, liền chỉ cần Lý Dịch Chi mà nói, đối với tình cảm cũng lại bá đạo.

Lý Dịch Chi bị cô ta gõ đến không có biện pháp, mới trả lời một câu.

Phái Thần: Có việc gì thế?

Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư đối với thiếu nữ thật đúng là lãnh đạm.

Lý Dịch Chi nhìn lời của cô ta, quả thật muốn mắt trợn trắng, Trần Cảnh bên kia còn phát gửi tin nhắn.

Than Bánh: Sư phụ? Tại sao không đáp lại, đâu rồi?

Phái Thần: Đây.

Phái Thần: Đang đuổi ruồi muỗi.

Than Bánh: …

Than Bánh: Bắc Kinh cũng nóng như vậy?

Phái Thần: … Đúng vậy.

  • Thương Hải Hoành Lưu: Kỳ thật em tìm Lý lão sư, là muốn mời Lý lão sư làm viện trợ, tới tham gian một trận thi đấu.

Thương Hải Hoành Lưu: Lần thứ mười Kỳ vương chiến của Kinh tế toàn cầu bắt đầu báo danh, Kỳ vương chiến là thi đấu quốc tế, hơn nữa là giải đoàn đội.

Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư có hứng thú không, chỗ này của em có đoàn đội tốt nhất, còn kém ngài dệt hoa trên gấm.

Thương Hải Hoành Lưu: Lý lão sư không cần phải gấp trả lời từ chối em, Kỳ vương chiến Kinh tế toàn cầu là trận đấu cấp thế giới, nếu đoàn đội có thể đoạt giải quán quân, dựa theo quy định, Lý lão sư có thể thăng thẳng đến Cửu đẳng.

Thương Hải Hoành Lưu: Bởi vì em vừa mới nhận được phóng viên gọi tới công ty, nói ngài đối với cô ấy có thể có chút thành kiến, yêu cầu hẹn trước mới có thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể ở trong này cùng ngài đơn giản nói chuyện.

Lý Dịch Chi lúc này mới xem hiểu được, hóa ra cô phóng viên Viên Tuệ Cầm của Kinh tế toàn cầu là thủ hạ của Lâm Thư Hồng.

Phái Thần: Điều kiện rất hấp dẫn, hơn nữa tôi nghe nói Kỳ vương chiến của Kinh tế toàn cầu có mức tiền thưởng cao nhất.

Thương Hải Hoành Lưu: Đúng vậy, đó không phải nghe nói, khen thưởng từ Nhất đẳng đến thập lục cường mức tiền thưởng cũng rất cao.

Lâm Thư Hồng còn đang cao hứng có thể mời được Lý Dịch Chi dự thi, kết quả Lý Dịch Chi lập tức nói lại.

Phái Thần: Ngại quá.

Phái Thần: Lâm tiểu thư, cô chẳng lẽ đã quên, tôi đã có cái Kỳ xã.

Lâm Thư Hồng dừng một chút.

Thương Hải Hoành Lưu: Em trước đó hỏi thăm qua, Kỳ xã Hẻm Nhỏ.

Thương Hải Hoàng Lưu: Lời nói thật không lễ phép, Lý lão sư anh không nghĩ là bằng vào một đống kỳ thủ lớn tuổi đi đoạt giải Quán quân đi?

Kỳ vương chiến của Kinh tế toàn cầu phải có người mang đẳng cấp chuyên nghiệp mới có thể báo danh tham gia, Lý Dịch Chi đương nhiên hiểu được, Lâm Thư Hồng nói cái gì kỳ thủ lớn tuổi kỳ thật là chế nhạo mình.

Phái Thần: Không nhọc Lâm tiểu thư hao tâm tổn trí.

Phái Thần: Nếu có may mắn, chúng ta gặp trên trận chung kết.

Sau đó Lâm Thư Hồng lại gửi tin nhắn qua, đại ý là mong Lý lão sư lại suy nghĩ một chút, bọn họ là đoàn đội chuyên nghiệp, hơn nữa có thương nhân tài trợ ủng hộ vân vân.

Phái Thần: Anh không phải là đặc biệt lòng dạ hẹp hòi đi.

Than Bánh: Tại sao đột nhiên nói điều này?

Phái Thần: Anh cảm thấy anh đặc biệt lòng dạ hẹp hòi.

Than Bánh: Hoàn hảo mà, lần sau cởi hết để tôi sờ sờ thử.

Phái Thần: …

Phái Thần: Em nói chuyện cười thật lạnh.

Than Bánh: …

Phái Thần: Vừa rồi Lâm Thư Hồng tìm anh, khiến anh gia nhập Kỳ viện của bọn họ, đi tham gia Kỳ vương chiến của Kinh tế toàn cầu.

Than Bánh: Rồi sau đó?

Phái Thần: Sau đó anh đã từ chối.

Phái Thần: Hơn nữa rất không khách khí.

Than Bánh: …

Than Bánh: Làm tốt lắm.

Phái Thần: Phiền toái em đừng nói chuyện cười lạnh nữa…

Than Bánh: Tôi đồng ý cách làm của anh.

Phái Thần: Kỳ thật anh là bởi vì cô ta với em truyền qua scandal đính hôn nên mới cự tuyệt.

Than Bánh: Kỳ thật tôi là bởi vì cô ta nói qua là thích anh nên mới cảm thấy anh làm tốt lắm.

Phái Thần: …

Phái Thần: Anh còn cùng cô ta nói gặp ở trận chung kết.

Phái Thần: Năm đó Kỳ xã Hẻm Nhỏ chính là có một phần của em.

Than Bánh: Đương nhiên, tôi sẽ tham gia.

Phái Thần: Không chê Kỳ xã Hẻm Nhỏ người già yếu?

Than Bánh: Làm sao thế được, có anh ở đó, còn có chú Lý cái trấn trạch (*) Cửu đẳng.

Phái Thần: Lại làm cho Diêp Nhiên cũng tới.

Than Bánh: Thương nhân đầu tư tìm Phó đổng tập đoàn Trần thị đi.

Phái Thần: … Em đem chú em bán rất sạch sẽ.

Than Bánh: Không tính, có thể có lợi, làm thương nhân, nhất định vui lòng đầu tư.

Lý Dịch Chi tính tính, thương nhân đầu tư có, tên tuổi có, chỉ còn thiếu một người đội hữu, Lý Trận, Trần Cảnh, Diệp Nhiên, còn có mình, nhưng cái đoàn đội Kỳ vương chiến của Kinh tế toàn cầu này lại cần năm người.

(*)Trấn trạch: thần giữ nhà