Chương 39: Đính hôn. Thân thế.
Lâm Thư Hồng chỉ là mỉm cười, Trần Cảnh biết cô không tin, chính như cô nói, trong gia tộc lớn giống bọn họ thế này rất loạn, liên hôn căn bản không cần tình cảm, yêu cầu chỉ là gia thế của đối phương.
Hơn nữa hai bên đều là ngầm hiểu trong lòng, trước truyền thông vợ chồng ân ái, sau truyền thông chỉ cần không quá giới hạn, đều chơi đùa đặc biệt cũng không có gì.
Trần Cảnh cũng không nghĩ lời thề son sắt, bởi vì chuyện này không liên quan Lâm Thư Hồng, vì thế cô có tin hay không không có gì quan trọng.
Trần Cảnh nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Ra ngoài thời gian dài như vậy, tin rằng Lâm tiểu thư cũng mệt mỏi, không bằng trở về đi.”
Lâm Thư Hồng cúi đầu nhìn xem cà phê một hơi không động, thực nghi ngờ cái từ “thời gian dài” này.
Chẳng qua Lâm Thư Hồng cũng không có dị nghị, Trần Cảnh phụ giúp xe lăn đi ra, có phục vụ mở cửa cho bọn họ.
Hai người ngồi vào trong xe, lái xe quay ra mở cửa.
Dọc theo đường đi cũng không nói câu gì, Trần Cảnh nhắm mắt lại, khoảng cách giữa bọn họ cách rất lớn, Lâm Thư Hồng đối với loại xa cách này cũng không để ý.
Lúc sắp đến, Trần Cảnh bỗng nhiên nói rằng: “Lâm tiểu thư nếu muốn cùng ai chơi đùa, tôi vốn không nên quản, nhưng người này là Lý Dịch Chi, tôi tuyệt đối không đáp ứng.”
Lâm Thư Hồng dùng ánh mắt ái muội nhìn anh, Trần Cảnh cũng không trốn tránh, tiếp tục nói: “Bởi vì anh ấy là sư phụ của tôi, là người tôi kính trọng nhất.”
Lâm Thư Hồng lắc lắc đầu, lái xe mở cửa cho cô, Lâm Thư Hồng xuống xe lại ngồi trên xe lăn, hướng tòa nhà chính đi.
Trần Tùng Diệu thấy bọn họ sớm như vậy đã trở về, nói: “Sớm như vậy, còn chưa ở bên ngoài ăn cơm trưa đi? Có phải hay không Trần Cảnh nó không được chu đáo tiếp cháu.”
Lâm Thư Hồng cười nói: “Đương nhiên không có, Trần đại ca là sợ cháu mệt, bác trai ngài đừng lo lắng, đừng thấy Trần đại ca rất ít nói chuyện, nhưng quan tâm lắm.”
Trần Tùng Diệu nghe Lâm Thư Hồng đối với Trần Cảnh đánh giá rất cao, cũng không cần quản là thật tâm giả ý, như vậy là đủ rồi, “Xem ra các con ở chung không tệ, cháu ở Hong Kong mấy ngày liền kêu Trần Cảnh đi cùng cháu. Nếu mệt thì đi nghỉ một chút, chút nữa ăn cơm trưa.”
Lâm Thư Hồng khách sáo vài câu rồi trở về khu nhà sau, Trần Cảnh cũng lên lầu hai trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần Cảnh cởi âu phục, tùy tay ném ở một bên, ngồi ở trên ghế sô pha đem laptop đặt ở trên đùi, mở laptop ra, không biết vì sao, đột nhiên nghĩ tới đăng nhập tài khoản Thiên Nguyên đản đản.
Anh còn nhớ rõ dùng Thiên Nguyên đản đản cùng Than Bánh đều đối với Lý Dịch Chi nói qua, muốn cùng anh ấy ở trên trận đấu Tân vương chạm mặt, đến lúc thi đấu thật sự, Lý Dịch Chi có thể gặp được cũng chỉ là Trần Cảnh một người, Trần Cảnh cảm thấy đầu tiên nên là cho anh ấy đánh cái tiêm phòng ngừa mới được.
Tài khoản Thiên Nguyên đản đản bò lên tuyến, Lý Dịch Chi cũng ở, lập tức gửi tin nhắn lại cho anh.
Phái Thần: Đồ đệ!
Phái Thần: Tóm được cậu!
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ… Đừng kích động.
Phái Thần: Cậu công tác tột cùng có phải hay không đặc biệt bận? Cậu bỏ lỡ giải đấu Cờ vây online.
0 Thiên Nguyên 0: Đúng vậy…
Phái Thần: Vậy cậu nghỉ ngơi nhiều, đừng mệt đến chết đó.
Trần Cảnh cảm thấy trong lòng vụt lên một cỗ cảm giác tội lỗi…
0 Thiên Nguyên 0: Chúc mừng sư phụ đoạt giải Quán quân.
Phái Thần: Cám ơn.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ.
Phái Thần: Sao?
0 Thiên Nguyên 0: Không có việc gì…
Phái Thần: …
0 Thiên Nguyên 0: Nói cho tôi một chút chuyện tình một cái đồ đệ khác của anh đi.
Phái Thần: Tại sao đột nhiên nhắc tới cái này.
0 Thiên Nguyên 0: Bởi vì anh nói qua một lần, lại không có câu dưới, tôi tò mò.
Phái Thần: Tò mò hại chết mèo con đó!
0 Thiên Nguyên 0: …
Lý Dịch Chi không nghĩ nói chuyện này, không phải không tín nhiệm Thiên Nguyên đản đản, mà là anh né tránh, trận đấu Tân vương sắp tới, Lý Dịch Chi vẫn luôn tìm cảm giác, anh không muốn bởi vì tình cảm của mình đối với Trần Cảnh mà ảnh hưởng đến đánh cờ.
Kỳ thủ dưới Thất đẳng chuyên nghiệp cũng có thể báo danh tham gia giải đấu Tân vương chuyên nghiệp, Trần Cảnh đối với cờ vây si mê như thế, không chừng Lý Dịch Chi cùng cậu còn có thể ở trên trận đấu chạm mặt.
Đời trước bọn họ lần đầu tiên ở trong thi đấu chạm mặt không phải giải đấu Tân vương, mà hiện giờ không chừng liền phải chạm mặt, thời gian sớm hơn rất nhiều, điều này làm cho Lý Dịch Chi có chút hưng phấn, cũng có chút khẩn trương.
Lý Dịch Chi nhớ rõ đời trước Trần Cảnh kỳ nghệ vô cùng tinh diệu, lùi một bước mà nói, nếu như mình không bởi vì chuyện truyền thông ảnh hưởng tâm trạng, kết quả trận đấu cũng là một biến số, cũng không chắc chắn chuyện ai thua ai thắng.
Như vậy một người đối thủ mạnh mẽ đặt ở trước mặt, quả thật đủ khiến cho Lý Dịch Chi hưng phấn, hơn nữa còn là người anh thích…
Diệp Nhiên là Ngũ đẳng chuyên nghiệp, cũng báo danh trận đấu Tân vương, tài đánh cờ của anh ta cũng rất tinh xảo, chẳng qua luôn ở thời khắc mấu chốt phát huy không tốt, báo đăng từng nói Diệp Nhiên là kỳ thủ chuyên nghiệp phát huy không ổn định nhất, nếu ngày nào đó Diệp Nhiên cao hứng, đánh bại Cửu đẳng chuyên nghiệp chẳng qua là công phu ăn bữa cơm, ngày nào đó anh ta phát huy không tốt, thua bởi kỳ thủ nghiệp dư cũng không cần kinh ngạc.
Hơn nữa kỳ phong Diệp Nhiên một bộ không nóng không lạnh đoạt lấy, liền càng lấy được danh tiếng Diệp Dương Dương.
Diệp Nhiên mấy ngày nay luôn đến tìm Lý Dịch Chi chơi cờ, ngay cả Mạt Sùng Viễn gọi anh đi ra ngoài cũng không đồng ý, Diệp Nhiên nói muốn điều chỉnh tốt trạng thái, lần này nhất định không thể bị loại ra ngoài vòng tứ cường.
Lý Dịch Chi cười anh cái chí hướng nhỏ này, làm sao cũng phải đoạt giải Quán quân chứ.
Trần Cảnh ở Hong Kong không được vài ngày, Lâm Thư Hồng là đến bàn chuyện làm ăn, nói xong rồi phải đi, Lâm Thư Hồng đi rồi, Trần Tùng Diệu cũng không ép lưu lại anh, để anh trở về hảo hảo công tác đi.
Vào lúc trước khi đi Trần Tùng Diệu còn dặn anh, để cho anh nghỉ ngơi nhiều chút, đừng một bên công tác một bên chơi cờ, đem thân thể làm cho suy sụp, Trần Cảnh gật đầu đáp ứng, nói mình có chừng mực.
Hôm nay Diệp Nhiên tìm Lý Dịch Chi đến chơi cờ, trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức trên mạng, nói danh môn quý tộc Trần gia đã cùng Lâm gia đính hôn, kết làm Tần Tấn chi hảo, sắp sửa tạo thành lũng đoạn thị trường gì đó.
Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên cũng không biết Trần gia là cái gì, tất nhiên không nghĩ tới Trần Cảnh, còn trêu chọc vài câu.
Trần Cảnh mới vừa xuống máy bay liền thấy được tin tức, đính hôn này căn bản mà nói là tin đồng vô căn cứ, anh cùng Lâm Thư Hồng chủ gặp mặt vài lần, ngay cả tay cũng chưa chạm qua, làm sao tới đính hôn cái này không cần nhiều lời, nhất định là Lâm gia cảm thấy người con rể này không tệ, khiến cho báo chí nhả ra tin tức, định việc cho dễ xử lí.
Mạt Sùng Viễn đang họp liền nhận được điện thoại của Trần Cảnh, trợ lý nói là Trần giám đốc gọi tới, muốn anh lập tức nghe điện thoại.
Mạt Sùng Viễn rất bất đắc dĩ, đành phải gián đoạn cuộc họp, ra ngoài nhận điện thoại.
Trần Cảnh làm cho anh đem tin tức trên báo chí hủy bỏ, Mạt Sùng Viễn tưởng đại sự gì, kết quả chỉ là loại râu ria này, đành phải đáp ứng xuống, sau đó để cho trợ lý đi gọi điện thoại cho tòa soạn, đem tin tức thu mua lại, lại gõ gõ bọn họ, sự tình tin đồn vô căn cứ này về sau nhất định phải thận trọng đăng báo.
Nửa tháng sau dự tuyển giải đấu Tân vương bắt đầu, Lý Dịch Chi lấy mặc dù là thẻ dự bị, nhưng trình độ so với chuyên nghiệp lại không thấp, qua cửa chém tướng đều rất thuận lợi.
Diệp Nhiên cũng vậy, vào lúc mới bắt đầu cảm giác tốt lắm, mỗi một bàn hạ đều vô cùng đẹp, khiến nhóm người mê cờ hô to đã nghiền, đều đoán chẳng lẽ lúc này Diệp Dương Dương muốn quật khởi sao?
Có người còn nghe nói Diệp Nhiên Ngũ đẳng cùng đệ tử Kỳ vương Lý Dịch Chi là quan hệ bạn bè, cho nên cũng liền đối với bọn họ đấu cờ nói chuyện hăng say, chẳng qua nhiều bàn hạ xuống như vậy, Lý Dịch Chi còn chưa có cùng Diệp Nhiên chạm mặt, này xem như vạn hạnh.
Trần Cảnh từ lúc bắt đầu trận đấu cũng đã thẳng tuốt không cản trở, thời điểm ngày đầu tiên dự thị liền thấy được Lý Dịch Chi, hai ba mươi cái nhân tại hội trường trận đấu, hai người một bàn, khoảng cách cách xa nhau cũng không quá xa, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi vừa lúc cách một bàn, bởi vì dự tuyển gần như không có áp lực, Trần Cảnh còn có thể ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Dịch Chi.
Khi Lý Dịch Chi chơi cờ hết sức chuyên chú, mi tâm hơi nhíu, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, cái loại dáng vẻ nghiêm túc này khiến cho Trần Cảnh nhịn không được cười rộ lên.
Người dự tuyển rất nhiều, trải qua vài lần đào thải, ba người đều thuận lợi tiến nhập lên mười sáu.
Sau trận đấu Trần Cảnh mời Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên ăn cơm, Lý Dịch Chi muốn đưa lại anh tiền ăn cơm trước đó, Trần Cảnh khăng khăng không cần.
Diệp Nhiên chỉ là thuận miệng nói câu, “Ai nha hai thầy trò các cậu còn phải phân chia nhau cái gì chứ.”
Người nói không có chú ý lắm, kết quả Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh đều hoài tâm tư, đều có chút mất tự nhiên, Lý Dịch Chi mặt đều điểm phát sốt lên, cũng liền đem chuyện trả lại tiền quên mất.
Trần Cảnh nhìn bộ dáng của anh trong lòng là cao hứng, chỉ bất quá chuyện bây giờ của anh tương đối nhiều, phải ứng phố đính hôn với Lâm Thư Hồng, còn phải nhanh hơn tiếp nhận gia nghiệp, chỉ cần đem gia nghiệp tiếp nhận hết, liền không ai có thể đối với hôn nhân của anh chỉ điểm, hơn nữa hiện tại lập tức phải đi vào vòng đấu loại tiếp theo, Trần Cảnh cũng không muốn ảnh hưởng tâm trạng Lý Dịch Chi.
Ăn cơm xong, Trần Cảnh bắt đầu đưa bọn họ trở về, Diệp Nhiên còn cảm thán, “Vừa mời ăn cơm lại đưa về khách sạn, vô sự xum xoe phi gian tức đạo!”
Trần Cảnh khụ một tiếng, vừa định chuyển hướng đề tại, kết quả Diệp Nhiên chính là vô tư tới vô tâm, tiếp một câu, “Bất quá nếu chúng ta ba người thật sự đối nhau, tôi sẽ không nương tay.”
Bản thân Mạt Sùng Viễn muốn đi đón Diệp Nhiên, Diệp Nhiên gọi cho anh điện thoại nói cùng Trần Cảnh ăn cơm rồi, Mạt Sùng Viễn chỉ biết hóa ra Diệp Nhiên đang làm bóng đèn, vì thế sớm ở dưới lầu khách sạn chờ.
Diệp Nhiên vừa xuống xe đã bị Mạt Sùng Viễn mang đi, tiện cho Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi dọn ra không gian ở chung.
Hai người ngồi ở trong xe nói chuyện, cũng không vội đi, qua một tiếng nhỏ, Lý Dịch Chi mới đi lên lầu, Trần Cảnh khởi động xe, hướng công ty đi.
Lúc Trần Cảnh login Lý Dịch Chi quả nhiên tại tuyến.
Phái Thần: Cậu đã đến rồi, cậu có tham qua giải đấu Tân vương không?
Than Bánh: Tham gia, mới từ hội trường trở về.
Phái Thần: Vậy nói tiếp cậu biết tôi là ai rồi, tôi còn chưa biết cậu là ai đó.
Than Bánh: Tam đẳng chuyên nghiệp nhiều như vậy, tôi sợ anh không nhớ được.
Phái Thần: … Đó là một cái cớ.
Than Bánh: …
Than Bánh: Nếu tôi và anh có may mắn ở trận chung kết đấu cờ, tôi nhất định sẽ nói cho anh biết tôi là ai.
Phái Thần: Những lời này đọc ý tứ từ mặt ngoài hơi quái dị.
Than Bánh: Là rất quái dị…
Than Bánh: Tôi hôm nay nhìn thấy anh, hạ rất tuyệt vời.
Phái Thần: Cậu là đi thi đấu sao? Thế nhưng còn có công phu nhìn tôi hạ thế nào.
Than Bánh: Bởi vì tôi cùng anh ngồi tương đối gần, vừa ngẩng đầu liền thấy.
Phái Thần: …
Trong đấu loại bát cường người cùng Lý Dịch Chi đấu cờ, rất kịch tính lại lại Lữ Hão Ngũ đẳng, trận thi đấu này cơ hồ đã không có gì để xem, trước đó ở trên Internet, tuy rằng Lữ Hạo Ngũ đẳng tuyên bố bản thân khinh địch, bất quá từ phục bàn nhìn ra, cho dù ông ta không khinh địch, cũng không có gì nắm chắc phần thắng.
Đấu với Diệp Nhiên chính là một cái kỳ thủ Thất đẳng, Lý Dịch Chi không ngừng vì anh ta đổ mồ hôi, bất quá Diệp Nhiên không làm chuyện dài dòng, đương trường phát huy cũng rất tốt, giữa bàn tốc thắng Thất đẳng chuyên nghiệp.
Trận này xong, Diệp Nhiên liền thành đối tượng truyền thông chú ý, bởi vì thắng rất đẹp, thương nhân tài trợ còn cùng Diệp Nhiên bắt tay chụp ảnh chung, đương nhiên, cái thương nhân tài trợ này chính là Mạt Sùng Viễn.
Mạt Sùng Viễn chính là muốn giúp Diệp Nhiên làm một cái xô diễn, để cho giá trị con người Diệp Nhiên trở mình gấp bội, anh biết Diệp Nhiên thích cờ vây, Mạt Sùng Viễn là một người thương nhân, có thể giúp em ấy cũng chính là tạo tạo tên tuổi.
Diệp Nhiên cùng cự phú thương nghiệp Mạt Sùng Viễn chụp ảnh chung, buổi chiều hôm đó liền in ấn ra đăng tại trên cái báo chí lớn hoặc là báo chí chuyên ngành.
Trên diễn đàn cờ vây cũng lập vào cái bài post, đều nói Diệp Dương Dương ngàn vạn đừng lại đánh mất móng trước ngựa, lần trước chính là bị loại bỏ tại bát cường, lần này nhất định phải cố gắng đi qua đó!
Sau buổi chiều hôm đó tiếp tục bàn, Lý Dịch Chi thuận lợi loại bỏ Lữ Hạo, tiến vào bát cường.
Lý Dịch Chi còn muốn login hỏi một chút Than Bánh có hay không thuận lợi lên bậc, chẳng qua Than Bánh liên tục cũng không login, tên là xám, vẫn cứ là thời gian logout lần trước.
Kỳ thật không phải Trần Cảnh không muốn login, mà là anh không dám login, từ đào thải về sau, kỳ thủ càng ngày càng ít, login nếu Lý Dịch Chi hỏi đến, làm không tốt hai ba câu sẽ lộ vỏ ngoài.
Mạt Sùng Viễn muốn cho Diệp Nhiên ăn mừng tiến vào bát cường, hơn nữa hôm nay cũng là sinh nhật Diệp Nhiên, bản thân Diệp Nhiên cũng gần không nhớ rõ, Mạt Sùng Viễn muốn cho em ấy kinh hỉ, đặc biệt đặt phòng cùng bánh kem.
Bữa tối dưới nến sau đó ắt không thể thiếu phải thân thiết một phen, Mạt Sùng Viễn đem Diệp Nhiên đón vào trong biệt thự, miễn cho ở trong khách sạn Lý Dịch Chi cùng Lý Trận ở tại cách vách, Diệp Nhiên phóng không ra.
Diệp Nhiên uống say khướt, anh vừa uống say liền trở nên giống như một con dê thực sự, yếu ớt, cũng không thấy đỉnh đạc cùng bưu hãn trong ngày thường, vô cùng nghe lời tùy ý Mạt Sùng Viễn đùa nghịch.
Mạt Sùng Viễn hôn cằm anh, anh liền ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ đối phương, để cho anh hôn môi mình.
Nhu thuận thuần phục như vậy Mạt Sùng Viễn tự nhiên cao hứng, chẳng qua hai người còn chưa có tiến thêm một bước thân cận, điện thoại Diệp Nhiên đột nhiên vang lên.
Mới đầu bọn họ tưởng Lý Dịch Chi gọi tới, bởi vì Diệp Nhiên cũng không có cho những người khác số điện thoại, chẳng qua không nghĩ tới là Khổng Tịnh…
Diệp Nhiên thấy biểu hiện cuộc gọi, lập tức cảm giác say liền tỉnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm di động cũng không dám tiếp, Mạt Sùng Viễn đương nhiên biết Diệp Nhiên là đang sợ hãi, Khổng Tịnh đối với Diệp Nhiên, trừ bỏ đánh chính là mắng, căn bản không có những thứ khác.
Mạt Sùng Viễn vỗ vỗ vai của anh, Diệp Nhiên mới hồi thần lại, vươn tay lấy qua di động, ấn phím nghe.
Tiếng quát tháo khàn khàn như nứt phổi của Khổng Tịnh truyền tới, “Mày cái vương bát đản! Mày cái đứa bất hiếu không bằng heo chó! Mày còn có cái gì ngoài việc đi ăn đồ của người ta, mày tại sao không tính đi chết đi! Mày có bản lĩnh a? Bám vào kẻ có tiền a? Mày có biết hay không mày ở trong mắt kẻ có tiền là một thứ đồ vật gì đó, mày cái đồ thấp hèn bại hoại!”
Toàn bộ cơ thể Diệp Nhiên run lên, anh còn cho là mẹ mình phát hiện quan hệ mình cùng Mạt Sùng Viễn, cho nên mới mắng khó nghe như vậy.
Lại nghe Khổng Tịnh mắng tiếp: “Mày cái đồ lang tâm cẩu phế, tao nuôi mày nhiều năm như vậy vì cái gì, tao đây tân tân khổ khổ nuôi mày, tao đây bị người xem thường nuôi mày! Mày sao, mày cắn ngược! Mày thế nhưng cùng cái đứa con của con đàn bàn đê tiện kia cùng chụp ảnh, nắm tay cái gì! Mày nên đem tay chém rụng đi! Con đàn bà đê tiện kia cướp cha mày! Giống loài của con đàn bà đê tiện kia cướp cha mày! Mày có biết hay không! Nếu không có bọn nó, mày đã họ Mạt!”
Diệp Nhiên mới đầu nghe không có hiểu, chẳng qua sau khi nghe được bề mặt, cảm thấy mùi rượu vụt lập tức lại lên trên đỉnh đầu, trong tai ong ong tác hưởng, di động bịch rơi trên mặt đất, di động lần trước Mạt Sùng Viễn dán keo dính cho anh tốt lắm “choảng” một tiếng rớt một cái tan tành.