Chương 26: Rau củ. Vuột mất.
Lý Dịch Chi trở về phòng, muốn lên diễn đàn đi chơi cờ, không biết đồ đệ nhỏ có đang login hay không, nhưng không có laptop, kiểu để bàn trong nhà cũng không có.
Không quá lâu lập tức có người đến gõ cửa, Diệp Nhiên cầm một Notebook đứng ở ngoài cửa, cười tủm tỉm cầm vào đưa anh, nói rằng: “Đây là của tớ, tớ trước dùng của Mạt Sùng Viễn, cậu cầm dùng đi, mấy ngày nay phỏng chừng cậu cũng phải lên mạng hạ cờ.”
Lý Dịch Chi cảm ơn anh ta, Diệp Nhiên không ở lâu, đắc ý vui vẻ trở về phòng.
Mở máy tính ra, không có mật mã liền thuận lợi đăng nhập tiến vào, Lý Dịch Chi đem dây mạng cắm tốt, tốc độ mạng trong nhà không thể so được, vô cùng trôi chảy.
Lý Dịch Chi chọt mở bạn tốt, đồ đệ không login, Than Bánh cũng không login, ngược lại Diệp Dương Dương login.
Diệp Dương Dương rất nhanh mời anh đấu cờ, có lẽ là bởi vì nguyên do anh thường xuyên chơi đấu cờ, năng lực lĩnh ngộ của Lý Dịch Chi lại vô cùng tốt, kỳ phong của Diệp Dương Dương đã bị anh tự mình mò mẫm đến thấu triệt, lúc lại đấu cờ bộ dáng liền thuộc phái thành thạo, khiến cho Diệp Nhiên một hồi phát điên.
Diệp Nhiên xuất ra trạng thái nghiêm túc đấu cờ, nhưng cuối cùng vẫn là thua, cũng may thua không coi là nhiều, nếu không rất mất mặt.
Diệp Dương Dương: Chơi với cậu không hòa được, ông đây thua cờ rất đau lòng!
Phái Thần: …
Diệp Dương Dương: Chúng ta tâm sự hàng ngày đi!
Phái Thần: … Cậu nói…
Diệp Dương Dương: Ách…
Lý Dịch Chi có chút nhàm chán, vừa rồi đi ra ngoài dạo một vòng lớn, buổi sáng lại ngồi xe lửa, lẽ ra mệt chết đi, nhưng giữa trưa chưa ngủ đến không tỉnh, lúc này nếu đi ngủ, anh khẳng định lại không ngủ được.
Lý Dịch Chi đơn giản sẽ đợi tiểu đồ đệ login, vừa nghĩ tới đồ đệ nhỏ, anh cũng không biết vì sao lại luôn nghĩ đến Trần Cảnh, lúc trước cũng là bởi vì đồ đệ nhỏ nói chuyện tác phong rất giống Trần Cảnh, Lý Dịch Chi mới thu đồ đệ.
Phái Thần: Cậu có biết giới cờ vây có người gọi Trần Cảnh không?
Diệp Dương Dương: Trần Cảnh?
Diệp Dương Dương: Tại sao đột nhiên hỏi đến cậu ta?
Phái Thần: Thật sự có?
Diệp Dương Dương: Có chớ! Là cái mặt than đó, cả gương mặt cơ thịt dường như bị hoại tử.
Phái Thần: …
Phái Thần: Chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.
Phái Thần: Chẳng là gì khi so sánh với những người thích nói chuyện như cậu.
Diệp Dương Dương: Ta sát a! Tiểu Chi Chi cậu làm sao miệng thất đức như vậy a, sỉ nhục tớ a sỉ nhục tớ!
Phái Thần: … Cậu… Suy nghĩ nhiều
Diệp Dương Dương: T.T
Phái Thần: Còn chưa nói xong về Trần Cảnh
Diệp Dương Dương: Nói xong rồi, chính là cái mặt than, trong thi đấu gặp qua một lần thôi, hình như là Tam đẳng chuyên nghiệp, không lợi hại như tớ, muaha hắc hắc hắc, tớ chính là Ngũ đẳng!
Phái Thần: …
Diệp Dương Dương: Tớ phát hiện cậu đặc biệt thích chấm chấm chấm, chẳng lẽ bày trứng!
Phái Thần: …
Lý Dịch Chi thấy Diệp Nhiên nói Trần Cảnh đã là kỳ thủ chuyên nghiệp, trong lòng cũng có chút an ủi, quả nhiên Trần Cảnh đã đến được bước này, năm đó anh cùng Trần Cảnh đấu cờ lúc đó Trần Cảnh vẫn là Tam đẳng, bởi vì thắng trận đấu quốc tế, có thể trực tiếp nhảy đẳng, thân thế từ giới bình dân trèo lên giới Kỳ Vương, lên thẳng cấp Cửu đẳng.
Lý Dịch Chi thay Trần Cảnh cao hứng, vừa nghĩ đến cậu có đẳng cấp, Lý Dịch Chi cũng rất cao hứng, nhưng đồng dạng lại có chút mất mác, mười năm, cho dù trong nhà Trần Cảnh không thích cậu chơi cờ, cậu vẫn sẽ vì giấc mộng của mình mà cố gắng, nhưng mình làm được cái gì.
Có lẽ lấy cớ là mắt mù, nhưng Lý Dịch Chi cũng cảm thấy không phải là cái cớ tốt nhất, anh chỉ là muốn mưu cầu nhàn hạ, đột nhiên thời điểm bừng tỉnh, anh cùng Trần Cảnh chênh lệch càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó mà khắc phục.
Nếu lần này Lý Dịch Chi trong giải đấu đối kháng Trung Hàn thất bại, anh sẽ không có biện pháp trèo thân vào kỳ thủ chuyên nghiệp, như vậy anh về sau muốn cùng Trần Cảnh đấu cờ, chính là câu chuyện nghìn lẻ một đêm, ngay lập tức không có khả năng thực hiện.
Lý Dịch Chi nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên vai rất lớn, tuy rằng hiện tại cùng Diệp Nhiên chơi cờ cũng không tính rất cố hết sức, bất quá đây là bởi vì anh quen thuộc kỳ phong của Diệp Nhiên, lần đầu tiên đối kháng cũng không nắm chắc được, hơn nữa loại thi đấu tuyển chọn chuyên nghiệp ngoài nghề này, ngọa hổ tàng long đếm không ít, rất nhiều đại sư cờ vây bản thân thân là bình dân, phải dựa vào một hồi tàn sát như thế để vượt qua long môn.
Lý Dịch Chi cảm thấy anh không thể không cố gắng, thời gian không đợi người, thừa dịp trận đấu còn chưa bắt đầu, phải chơi thêm một chút công phu mới được.
Diệp Nhiên có thể là treo máy, không biết chạy đi đâu nữa, Lý Dịch Chi rời khỏi phòng, dự định tìm người đi chơi cờ, rèn luyện một chút năng lực ứng biến của bản thân.
Anh mới vừa rời khỏi phòng, đã có người mời anh tiến vào ván cờ.
Đối phương là một sơ đẳng, còn chưa có điểm tích lũy, hiển nhiên là lần đầu tiên đến chơi cờ, tài khoản gọi Cà Rốt.
Hai người đều vào phòng, sau khi ngồi xuống Cà Rốt liền bắt đầu.
Không nên thấy Cà Rốt không có tích lũy, nhưng rất nhanh Lý Dịch Chi lập tức nhìn ra, đối phương cũng không phải đẳng cấp tầm thường, kỳ phong Cà Rốt thận trọng, mỗi một bước đi đều rất chắc chắn, cho đến hiện tại cũng không khơi mào chiến hỏa, nhưng là giỏi về bắt lấy sơ hở của đối thủ, bắt đầu từ chỗ thiếu sót của đối thủ, từng cái đánh hạ.
Lý Dịch Chi có chút tinh thần hoang mang, trong kiếp sống cờ vây của anh chưa từng có bại trận, chỉ cần anh đồng ý hạ cờ, đều không có qua thất bại, trừ bỏ Trần Cảnh.
Có lẽ là phương thức giáo dục đời trước dẫn đến một Lý Dịch Chi chưa từng có thất bại, hiện tại đột nhiên đụng tới đối thủ nghị lực mạnh mẽ, khiến cho anh có một trận hoang mang, trên tay ra một cái sai lầm.
Mà Cà Rốt lập tức sẽ bắt lấy cái sai lầm này, đem một cái sai lầm nho nhỏ cạy mở, từ giữa mở rộng, loại cảm giác này quả là đáng sợ, đối thủ dường như là muốn trước công hãm tâm phòng ngự của người đánh cờ, vì vậy đánh chiếm ván cờ.
Đó là một đối thủ đáng sợ…
Lý Dịch Chi vì vãn hồi sai lầm, mỗi một bước tính đều rất tinh chuẩn, bất quá Cà Rốt năng lực khống chế rất mạnh, chẳng qua cục diện đã muốn xoay chuyển, cuối cùng thua ba quân.
Cà Rốt hạ xong cờ không có lập tức đi.
Cà Rốt: Một danh mà đến, kỳ phong của tiên sinh quả thật sắc nhọn, bất quá, không đủ gây cho sợ hãi.
Lý Dịch Chi không biết làm sao trả lời, đối phương tựa hồ cũng không cho anh cơ hội trả lời, lập tức rời khỏi phòng, hơn nữa avatar màu xám, thế nhưng lại logout ra.
Lý Dịch Chi xem bàn cờ, chầm chậm một bàn quân đen trắng, như vậy xem ra, kỳ thật đối thủ không phải rất đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là tâm trạng chơi cờ lúc đó, kỳ phong Cà Rốt rất có thể ảnh hưởng đếm tâm trạng của đối thủ.
Diệp Dương Dương: Tiểu Chi Chi!
Diệp Dương Dương: Cậu có trong phòng không?
Diệp Dương Dương: Tiểu Chi Chi…
Diệp Dương Dương: À đúng rồi, tớ nói với cậu nè.
Phái Thần: Sao vậy?
Diệp Dương Dương: Cậu ở trên mạng đấu cờ cứ đấu cờ, nhưng ngàn vạn phải tìm người quen đấu cờ đó.
Phái Thần: Tại sao?
Diệp Dương Dương: Hiện tại phải thi đấu, có rất nhiều kỳ thủ đều sẽ mò mẫm lên mạng, tìm đối thủ đánh cờ hiểu rõ kỳ phong, nhất là những áo khoác vừa mới đăng kí, ngàn vạn đừng tìm những người này đấu cờ, người ta đem kỳ phong của cậu tìm tòi ngọn ngành đến tận trời, đến lúc đó lại chịu thiệt.
Phái Thần: …
Phái Thần: Cậu sớm nói thì tốt rồi…
Diệp Dương Dương: …Chẳng lẽ
Phái Thần: Ừ…
Diệp Dương Dương: Cậu so với tớ còn cẩu thả hơn!
Lý Dịch Chi cả đời trước đều là được vạch sẵn kế hoạch rất tốt, được đoàn thể vây quanh, đương nhiên sẽ không suy xét mấy vấn đề này, anh chỉ cần nghĩ chơi cờ là đủ rồi, mà đời này, anh ở giới cờ vây chỉ là cái bình dân, có rất nhiều mánh khóe nhỏ cần phải hiểu biết.
Cà Rốt hiển nhiên chính là loại áo khoác đó, cùng Lý Dịch Chi đấu một bàn, dường như còn rất khinh thường.
Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên hàn huyên trong chốc lát, mới cảm thấy bản thân rất buồn cười, chỉ biết oán giận chỉ biết mất mát, kỳ thật mình là một chàng công tử không hơn không kém, chỉ là vẫn luôn đi lót đường thật tốt cho người khác, trách không được không chịu nổi thất bại như vậy.
Hệ thống nhắc nhở có bạn tốt login, Lý Dịch Chi chọt mở bạn tốt, dĩ nhiên là Than Bánh login, bất quá Than Bánh vừa mới login, tên rất nhanh liền màu xám lại, tiểu đồ đệ Thiên Nguyên đản đản rất nhanh login.
Trần Cảnh đang họp, ở lại phòng họp laptop tự động đăng nhập chính là áo khoác ban đầu, đã muốn đánh chữ tốt thiếu chút nữa liền enter, kết quả nhìn thấy tin nhắn của mình là Than Bánh, vội vàng thoát ra đến đăng nhập một lần nữa.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ, còn chưa ngủ sao?
Phái Thần: Ừ, mới vừa thua cờ.
0 Thiên Nguyên 0: … Chuyện người thường tình.
Phái Thần: Cám ơn an ủi.
Phái Thần: Cậu hôm nay login sớm như vậy, vội vàng xong công tác?
Đối phương qua rất nhiều phút mới trả lời.
0 Thiên Nguyên 0: Không có.
0 Thiên Nguyên 0: Đang họp?
0 Thiên Nguyên 0: Vụng trộm.
Phái Thần: …
Phái Thần: Vậy cậu đi họp đi, đừng trò chuyện.
0 Thiên Nguyên 0: Không cần.
0 Thiên Nguyên 0: Xem một đám ông bác cãi nhau, rất nhàm chán a!
Lý Dịch Chi có chút không phúc hậu phụt cười, loại lời này để Thiên Nguyên đản đản nói ra liền ngoài ý muốn thật buồn cười.
0 Thiên Nguyên 0: Bọn họ đang cho tôi xem bảng báo cáo.
Phái Thần: …
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ…
Phái Thần: Sao?
0 Thiên Nguyên 0: Nhanh thi đấu đi, anh chừng nào thì xuất phát?
Phái Thần: A thiếu chút nữa quên, tôi đã đến Nam Kinh.
Đối phương lần này trả lời rất chậm, cách một hồi mới có tin nhắn.
0 Thiên Nguyên 0: Tôi muốn tự mình đi ra ga đón.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ lần sau trước nhất nói cho tôi biết được chứ?
Phái Thần: Đồ đệ…
0 Thiên Nguyên 0:?
Phái Thần: Tôi sẽ cho rằng cậu đang cùng vi sư làm nũng!
0 Thiên Nguyên 0: …
0 Thiên Nguyên 0: Coi như đúng đi.
Đồ đệ nhỏ thản nhiên thừa nhận như vậy, khiến cho Lý Dịch Chi bỗng nhiên có chút không được tự nhiên.
Nửa ngày không có trả lời, tin nhắn của tiểu đồ đệ lại đến.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ? Anh còn đó không?
Lý Dịch Chi khó có được một câu nói dối.
Phái Thần: Còn, mắt xem kỳ phổ.
0 Thiên Nguyên 0: Chuẩn bị thế nào?
Phái Thần: Thua nhiều thắng ít, dường như không quá hy vọng.
Trần Cảnh cách hết nửa ngày, anh tựa hồ có thể hiểu được cảm nhận của Lý Dịch Chi lúc gõ ra những lời này, năm đó anh một bên tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, một bên chen thời gian tham gia các loại thi đấu cờ vây, thời gian thiếu chuyện lại nhiều, thường thường cùng người chơi khác cũng là trở thành thua nhiều thắng ít.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ, không cần chỉ vì cái trước mắt quá.
0 Thiên Nguyên 0: Thả lỏng tâm tình, anh là giỏi nhất.
Phái Thần: Cám ơn!
0 Thiên Nguyên 0: Ở trong lòng tôi sư phụ vĩnh viễn là giỏi nhất.
Lý Dịch Chi trong nhất thời ngẩn ngơ cả người, anh không khỏi nhớ lại mười năm trước, lúc Trần Cảnh còn ở tại tứ hợp viện cũng nói qua những lời này, đã vậy còn rất trùng hợp ăn khớp.
Lý Dịch Chi lắc lắc đầu.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh ngày mai có việc gì không vậy?
Phái Thần: Làm sao, hẳn là không có việc gì.
0 Thiên Nguyên 0: Đi ra ngoài dạo đi, cả ngày ngồi chơi cờ đối với cơ thể không tốt.
0 Thiên Nguyên 0: Tôi làm hướng dẫn viên cho anh.
Lý Dịch Chi dừng một chút, rất nhanh trả lời.
Phái Thần: Tốt a!
Hai người ăn ý trong chốc lát không nói chuyện, sau khi ước định thời gian địa điểm, tiếp đó Lý Dịch Chi đã bị đồ đệ nhỏ bắt rời mạng đi nghỉ ngơi.
Lý Dịch Chi nằm ở trên giường, trong lòng có chút không thể bình tĩnh, vô luận phong cách nói chuyện hay là nội dung nói chuyện, đồ đệ nhỏ cùng Trần Cảnh giống nhau quá mức, vì thế Lý Dịch Chi liền nhất thời nóng đầu đáp ứng luôn ngày mai cùng đi ra ngoài một chút.
Trần Cảnh thấy Lý Dịch Chi logout, sau đó cũng rời diễn đàn, đem máy tính mở ra trang diện bảng báo cáo, tiếp tục nghe nhóm ông bác cãi nhau.
Nhưng trong lòng của anh cũng không bình tĩnh, nhất thời nhanh tay đã mời cùng Lý Dịch Chi gặp mặt, anh biết đối phương là ai, chỉ là Lý Dịch Chi không biết cái độ đệ nhỏ là ai, hơn nữa anh cũng không xác định Lý Dịch Chi có phải hay không còn nhớ rõ mình, dù sao đi một cái là mười năm, thời gian có thể mài mòn mọi thứ.
Anh có chút thấp thỏm, kinh thương nhiều năm như vậy, Trần Cảnh đã dùng ổn trọng lão thành để nổi tiếng, không có anh nói không được sinh ý, không có anh bắt không được hợp tác, nhưng là lần này trong lòng anh lại không nắm chắc được.
Chẳng qua trên thực tế, Trần Cảnh hoàn toàn là lo lắng vô ích, Mạt Sùng Viễn hơn nửa đêm gọi điện cho anh, bởi vì Mạt Sùng Viễn là công tác cuồng, lại là giám đốc chi nhánh khu vực Thượng Hải, cho nên lần trước Trần Cảnh hỏi anh một câu có phải hay không Thượng Hải lại xuất hiện vấn đề, kết quả liền thành miệng quạ đen.
Mạt Sùng Viễn nói cho anh biết trước khi anh ta đi Thượng Hải thì đàm sinh ý sắp thất bại, có người cùng Trần thị cạnh tranh, muốn đem bản hợp đồng chấm dứt.
Loại chuyện lòi ra Trình Giảo Kim này, phải từ Trần Cảnh tự thân xuất mã, dù sao bên hợp tác khẳng định nhân cơ hội này cố định ra giá, Trần thị muốn lấy được hợp tác ư, thì nhất định phải đưa ra điều kiện có lợi, loại chuyện này người khác đều không làm chủ được, chỉ có Trần Cảnh cái thái tử gia này mới có thể đi.
Trần Cảnh sắc mặt có chút không tốt, bản thân bên hợp tác sẽ rất khó ứng phó, đối với hợp đồng luôn mãi yêu cầu nhượng lại lợi ích, nói xuống khoản hợp tác Trần Cảnh dùng không ít thời gian, cố ý chạy về Nam Kinh là vì nhìn Lý Dịch Chi, nào nghĩ đến đột nhiên lại có tình huống này.
Nhưng đã hẹn Lý Dịch Chi ngày mai gặp mặt.
Mạt Sùng Viễn thúc giục cấp bách xong, đã đưa Trần Cảnh vé máy bay đặt trước, chuyến bay chênh nhau khoảng bảy giờ sáng, sáng năm giờ sẽ đến cửa sân bay.
Trần Cảnh tuy rằng không muốn đi, nhưng đây là công tác thuộc bổn phận, là bản chức của bản thân, nên không thể không đi.
Mạt Sùng Viễn bị cúp điện thoại cũng không để ý, rất nhiều người nói thái tử gia của Trần gia là ông cụ non, vô cùng ổn trọng, kỳ thật người quen thuộc mới biết rõ, Trần Cảnh bản tính rất bướng bỉnh, thoạt nhìn lạnh lùng lạnh nhạt, nhưng trong nội tâm dễ xúc động, không phải thì làm sao mười tuổi đã chơi trò bỏ nhà.
Mạt Sùng Viễn phụ trách khu vực Thượng Hải, tất nhiên cũng phải đi theo cùng, bản thân anh cũng hẹn Diệp Nhiên ngày hôm sau đi ra ngoài một chút, dù sao chính mình bận quá, cùng Diệp Nhiên phát sinh quan hệ tới nay vẫn luôn không có thời gian bồi em ấy, lần này cũng là vừa xong một ngày ở Nam Kinh.
Lúc Mạt Sùng Viễn gõ cửa Diệp Nhiên, Diệp Nhiên đang ở trên mạng đấu cờ, hơn nữa đối phương tựa hồ thật khó đối phó, Diệp Nhiên đang muốn đi cờ, vội vàng mở cửa cho Mạt Sùng Viễn, lại vui vẻ chạy về trước máy tính, chuyên chú nhìn bàn cờ.
“Anh sáng mai lập tức phải bay trên biển, năm giờ đã đi.”
Diệp Nhiên dừng một chút, thối mặt nói: “Ai quản anh, nhanh đi mới tốt.”
Mạt Sùng Viễn cười một tiếng, vươn tay nắm thắt lưng Diệp Nhiên, từ vạt áo y phục đem tay tiến vào, đem y phục vén lên trên.
Diệp Nhiên nhéo một chút, muốn né đi động tác của anh, ánh mắt không rời màn hình, phất tay giống như đuổi ruồi bọ, nói: “Tránh ra tránh ra, em chơi cờ mà, thua tại anh đó.”
Mạt Sùng Viễn tay vẫn cứ không an phận, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của anh, như là mát xa lại mang theo sắc thái ái muội rất nhỏ, biến thành Diệp Nhiên vô cùng thoải mái.
Diệp Nhiên nhịn không được thở dài, đem cằm đặt trên bàn, một bộ dáng hưởng thụ, ghé vào trên bàn ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm bàn cờ.
Mạt Sùng Viễn nói: “Em không phải là dựa vào anh sao, ăn của anh uống của anh, còn ở của anh.”
Diệp Nhiên nghe nói như thế đột nhiên nhảy dựng lên, “Chính là tại anh, ai cho anh lúc trước…”
Anh nói xong đột nhiên ngậm miệng, tựa hồ loại tính cách nhiều hài hước cũng nói không được nữa, quay đầu lại tiếp tục chơi cờ.
Mạt Sùng Viễn thấy trên mặt em ấy có chút đỏ lên, ngay cả bên tai đều đỏ, nghe em ấy nói nói, cũng biết đối phương nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ.
Năm đó Diệp Nhiên bị mang đi nơi khác học cờ vây, học phí Đàn tràng thật sự rất mắc, hơn nữa sư phụ của Diệp Nhiên cũng lớn tuổi, căn bản không có nguồn thu nhập, vài năm trên Đàn tràng đã muốn không còn tiền gì, sau lại cũng liền ngừng học.
Sau đó nữa lại gặp Mạt Sùng Viễn, kỳ thật bọn họ nhận thức cũng mới tròn hai năm, Mạt Sùng Viễn đi công tác ở bên ngoài, vô tình tiêu sái tiến vào một nhà Kỳ viện, Diệp Nhiên đang ở đó chơi cờ, cái loại thần thái phấn khởi này, khiến cho Mạt Sùng Viễn nhất thời có chút mê muội.
Mạt Sùng Viễn ở thương giới trà trộn lâu như vậy, đàn ông đàn bà nhìn đã nhiều, rất nhiều phụ nữ đều muốn leo lên ngọn cây, chẳng qua Mạt Sùng Viễn biết mình chỉ thích đàn ông, cho nên sẽ cùng phụ nữ gặp dịp thì chơi, đây là cần thiết của thương nhân, nhưng sẽ không đối với bất luận kẻ nào trả giá chân tình.
Khi đó Mạt Sùng Viễn cho rằng Diệp Nhiên là một sinh viên, bởi vì bộ dáng của Diệp Nhiên lộ vẻ rất nhỏ, hơn nữa cười rộ lên vô cùng tinh khiết, Mạt Sùng Viễn loại người này cười lên chỉ có dối trá cùng lãnh ý, chợt thấy nụ cười như thế, có chút thu hút không mở mắt được.
Anh hỏi thăm Diệp Nhiên, mới biết được hóa ra Diệp Nhiên đã không còn trẻ, hơn nữa so với chính mình còn lớn hơn mấy tuổi, bởi vì không có tiền học cờ vây, cho nên mấy năm trước từ trong Đàn tràng cờ vây đuổi học ra, chỉ là ngẫu nhiên đến Kỳ viện chơi cho đã nghiện.
Mạt Sùng Viễn cũng không biết làm sao, chính là muốn người này, cho dù sử dụng thủ đoạn không sạch sẽ.
Anh tìm được Diệp Nhiên, nói cho Diệp Nhiên mình có thể giúp đã em ấy chơi cờ, đưa em ấy đi dự thi, làm cho em ấy trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp đỉnh cao trong kỳ đàn, nhưng mục đích rất đơn giản, chính là để Diệp Nhiên cùng chính mình trên giường.
Diệp Nhiên lúc ấy cũng choáng váng, phục hồi tinh thần lại, phần thưởng cho Mạt Sùng Viễn là năm lỗ xanh đỏ, rất đẹp trai thọc vào túi nghênh ngang rời đi.
Mạt Sùng Viễn còn chưa bao giờ từ trên tay ai đó ăn qua thiệt thòi, Diệp Nhiên loại thái độ này khiến cho anh rất căm tức, một người bình thường làm sao có thể cùng so với đại thiếu gia muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, kỳ thật hai người bọn họ lần đầu tiên vẫn là Mạt Sùng Viễn ép buộc, nhưng sau lại trải qua hai năm vòng vòng chuyển chuyển, hai người thế nhưng lại ở cùng một chỗ…
Mạt Sùng Viễn nghĩ đến sáng mai phải đi, rõ ràng cũng không muốn nhịn, đem người khiêng lên tiến vào phòng ngủ, ném trên giường.
Diệp Nhiên bị anh ta khiêng, một bên ồn ào ván cờ của em, điểm tích lũy của em, một bên liên tục đá kèm theo đánh, chẳng qua anh kỳ thật cũng luyến tiếc Mạt Sùng Viễn đi, chỉ là hô vài tiếng, hai người lăn qua lăn lại thật lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau trời mờ mờ, Trần Cảnh liền mang theo hành lý đơn giản, để lái xe chạy xe ra sân bay.
Lý Dịch Chi sáng sớm liền buồn ngủ hoàn toàn biến mất, mặc quần áo rời giường, nhưng cũng không biết làm gì mới được, thời gian còn quá sớm, liền mở ra máy tính lên mạng.
Vừa login liền có hệ thống nhắc nhở, đồ đệ nhỏ để lại ình lời nhắn.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ, thật có lỗi, tôi tạm thời có việc, phải đi công tác một chuyến.
0 Thiên Nguyên 0: Đợi tôi quay về.
Thời gian hiện là rạng sáng bốn giờ rưỡi.