Tiểu Vũ mới vừa trở lại Địa phủ, Hắc Bạch phía sau phải đi đến thư phòng báo cáo tình huống.
Mấy ngày tiếp theo, Địa phủ trình diện một đám người, sắc mặt rất không đẹp mắt. Nhất là Chung Quỳ.
Từ sau khi Tiểu Vũ trở lại, hắn một khắc cũng không rời Địa phủ. Không đi ra ngoài bắt quỷ, cũng không đi hàng yêu. Mỗi ngày không ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách ngẩn người, chính là chắp tay ở cửa chính Địa phủ đi qua đi lại. Như vậy khiến hai huynh đệ yêu quái cùng quỷ quái cũng không dám trốn việc, cả ngày đều ở đây suy tư, bọn họ có phải đã phạm sai gì lầm hay không? Khiến Chung lão đại rút gân?
Không khí Địa phủ có cái gì đó không đúng. Một kẻ vô tri vô giác như Tiểu Vũ cuối cùng cũng nhận ra.
Chung lão đại một khắc cũng không rời Địa phủ. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch bình thường hay cợt nhả, mấy ngày nay thần sắc lại ngưng trọng. Tiểu Thôi bình tĩnh ngồi trước máy vi tính cũng không coi báo biểu, mà ngây ngô suy tư cái gì. Ngay cả Mạnh bà bán canh bên cầu Nại Hà, gần đây cũng rất ít cười, chân mày nhăn lại có thể gắp chết vài con ruồi. Mà chính nàng càng bị Lưu Quang cấm, không cho phép ra ngoài nửa bước. Không chỉ có thế, Lưu Quang cũng không cho nàng đi vào thư phòng, nói nàng tốt nhất đợi ở trong phòng đừng đi đâu.
Tiểu Vũ biết, nàng lại gây họa.
Phía trên giao nhiệm vụ, nàng không hoàn thành, ngược lại còn đi giúp.
Mọi người hiện tại nội tâm nặng nề, hơn phân nửa là khổ não vì nàng. Bởi vì không biết phía trên sẽ trách phạt thế nào. Nhưng lão Đại tất nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Cứ như vậy, khó tránh khỏi lại cùng Thiên giới nổi lên xung đột.
Aizzz, thật là sóng trước chưa yên …
. . . . . .
Trí nhớ Tiểu Thôi bộc phát, nghĩ ra n phương pháp giúp Tiểu Vũ hóa giải tội danh. Tiểu Hắc tương đối thái quá nghĩ tới, nếu Thiên giới phái người tới lùng bắt Tiểu Vũ, hắn muốn ‘Trảm Thảo Trừ Căn’ (diệt trừ hậu họa), lặng lẽ tiêu diệt?
Cứ như vậy, mọi người sẵn sàng trận địa đón quân địch, Tiểu Vũ cũng đem n bản sách manga lật một lần. Mà Thiên giới lại chậm chạp không phái người tới.
Chẳng lẽ? Quả thật là Thiên đế lão nhân gia ông ta ăn no rỗi việc, đùa giỡn sao?
Lưu Quang ngồi trên ghế sa lon màu đen, tròng mắt thâm thúy. Ngoài cửa sổ khoảng không gian đen kịt, cho thấy tâm tình hắn giờ khắc này không hề tốt.
Trong lòng hắn giờ phút này, cũng có cùng nghi vấn giống mọi người. Nhưng hắn vẫn hiểu rõ ràng, lão đầu kia tuyệt đối không phải rỗi rãnh cùng người của hắn chơi trò chơi.
Lão đầu kia mặt ngoài vô hại, kì thực rất giống hắn. Ý định sâu không lường được, tuyệt không phải người lương thiện.
Hắn nếu đã giao nhiệm vụ, nhất định là có mục gì. Nhất định không phải đùa giỡn đơn giản như vậy.
Chẳng qua là. . . . . . .
Vì sao? Vì sao qua lâu như vậy, thế nhưng hắn lại còn chưa phái người tới hỏi tội?
Hắn, rốt cuộc đang đùa cái gì?
. . . . . .
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Trên đại điện sáng chói hoa mỹ, chỉ có bóng dáng của hai người.
Một ngồi trên bảo tọa mặc áo bào màu vàng sáng – thiên đế, còn lại là một người khác, Nguyệt lão mặc hỉ bào đỏ thẫm.
Giờ phút này, hai người thần sắc cũng ngưng trọng. Nhất là người ngồi trên, hoàn toàn không trẻ con như trước. Chỉ thấy hắn hơi nhíu lông mày, có vẻ uy nghiêm vô cùng.
“Ngươi, thật có thể khẳng định?”
Trầm tĩnh chốc lát, Thiên đế nhàn nhạt mở miệng. Hỏi một câu không đâu.
Nguyệt lão lắc đầu tràn ra một tiếng than nhẹ, giữa lông mày mang theo tiếc hận.
“Đúng vậy. Nhất định không sai. Ta trồng tình hoa mấy ngàn năm, trông coi tất cả tình yêu bên trong tam giới. Mặc dù hôm nay tuổi ta đã lớn, nhưng đối với chuyện nhân duyên, ta chưa từng hồ đồ.”
Nghe câu nói của Nguyệt lão, chân mày Thiên đế lại cau chặt mấy phần.
“Vậy, ngươi nói xem, chuyện này nên xử trí như thế nào?”
Nguyệt lão chợt hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước cúi đầu hành lễ nói: “Cựu thần ngu muội, không dám tự tiện nói loạn.”
A. Thiên đế chợt nhếch môi cười yếu ớt. Bộ dáng kia, với Lưu Quang cực kỳ tương tự.
“Nguyệt lão à, giờ phút này chỉ có hai người chúng ta. Có ý định gì cứ nói đừng ngại. Ngươi không dám nói loạn, vậy ta nói loạn trước.”
Nguyệt lão tâm tình rối loạn, há miệng, nhưng một chữ cũng không nói được.
“Lưu Quang là cháu ngoại ta, là đứa nhỏ mà Lam dùng tính mạng lưu lại. Nàng dứt khoát nhảy xuống Trọng Quang nhai, lựa chọn vĩnh viễn ở đáy hồ, mục đích chính là vì có thể để ta bảo vệ Lưu Quang chu toàn. Thật ra thì chuyện này, Lưu Quang hắn đã sớm biết. Đứa bé kia rất thông minh, hiểu chuyện liền thỉnh nguyện đi Địa phủ. Người ngoài không hiểu vì sao, nhưng ta rất rõ ràng. Hắn biết thân thế của mình, một nửa là vì chính hắn sống tự tại, một nửa cũng là vì ta mà suy nghĩ.”
Nhắc tới chuyện cũ, biểu tình Thiên đế rõ ràng mang theo nhàn nhạt ưu thương.
Nguyệt lão cũng thở dài một tiếng, sầu não nói: “Đúng vậy. Diêm Vương đại nhân thật ra là đứa bé rất hiểu chuyện. Chỉ là số mạng trêu người, nếu không hắn nhất định là kỳ tài đáng giá nhất Thiên giới.”
Thiên đế lắc đầu cười cười, nói tiếp: “Đúng là số mạng trêu ngươi, ban đầu Lam cũng bởi vì rơi vào biển tình, mới để cho nàng rơi vào kết quả thê thảm. Thiên giới không tha nàng, lại càng không cho nàng lưu lại đứa nhỏ kia. Nhưng nàng là muội muội ta thương yêu nhất, ta đã thề phải bảo vệ nàng cả đời. Nhưng quay đầu lại, Thiên quy bức nàng đến đường cùng.”
Nói đến đây, Thiên đế có chút kích động. Từng viên dạ minh châu sáng chói trên đại điện, trong nháy mắt cùng nhau vỡ vụn.
“Nguyệt lão! Ngươi có biết ta đã từng thống hận chính mình là Thiên đế! Tại sao ta lại ở vị trí này? Tại sao cố tình là ta? Ngươi có biết mỗi khi ta nhắm mắt lại, sẽ nhớ tới hôm đó Lam ở vách đá Trọng Quang, rưng rưng nhìn ta. Nàng nói nàng không hối hận, nàng đến chết đều không hối hận yêu người kia!”
Tiếng vỡ vụn càng lúc càng lớn, Nguyệt lão có chút khiếp đảm, vội vàng khuyên lơn: “Bệ hạ bớt giận, không nên đả thương thân thể.”
Thiên đế thoáng nhắm mắt, buông lỏng tâm tình. Chợt lại nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm nói: “Chuyện quá nhiều năm, ta cho là mình đối với chuyện của Lam đã để xuống. Chẳng qua là không nghĩ tới, khi Quỳnh hoa tiên tử quỳ gối trước mặt ta, nhìn nàng tinh khiết, ánh mắt lại quyết tuyệt, ta lập tức hoảng hốt. Ha ha, ngươi biết không, khi đó nàng cùng Lam rất giống nhau. Việc họ yêu người, vẻ mặt bất chấp tất cả lại giống nhau như đúc. Thật đáng buồn chính là, Thiên Quy không thay đổi, phàm là thần tiên động tình, kết quả, cũng chỉ có một.”
Nguyệt lão không nói tiếng nào, chỉ đứng tại chỗ lắc đầu mà thở dài không dứt. Hắn biết kế tiếp Thiên đế muốn nói gì, đây cũng là trọng điểm bọn họ hôm nay muốn nói rõ.
Mở mắt ra, nam tử nghiêm minh oai hùng trong nháy mắt già đi rất nhiều. Đưa tay vuốt vuốt mi tâm, cuối cùng mở miệng nói: “Đã nhiều năm, đứa bé Lưu Quang cũng lớn lên từng ngày. Ta đem toàn bộ áy náy đối với mẫu thân hắn mà đền bù cho hắn. Hắn mặc dù thích hồ nháo, nhưng cũng khéo léo chưa bao giờ để ta lo lắng. Ta lúc đầu rút tình căn của hắn, chính là vì đoạn tuyệt mọi chuyện có thể xảy ra. Chỉ là quả thật số mạng trêu người, ai có thể nghĩ tới không có cây tình hoa thế nhưng cũng nở hoa. Tơ hồng đã sớm đứt lại quấn lại với nhau. . . . . .”