Chương 78: Quyển 2 Chương 25: Nhật Ký Của Tiểu Hắc

Đối với một từ tự luyến, ta hiểu như thế này: Đầu tiên, từ này tuyệt đối không phải mang nghĩa xấu. Ngược lại, ta cảm thấy cái từ này là dùng để khen ngợi người. Một người sẽ tự luyến bởi vì hắn đối với mình có tự tin. Hắn cảm giác mình có phần đầy đủ tư cách để cho mình mỗi lần soi gương, cũng không nhịn được sẽ yêu thương mình.

Ha ha, mặc dù ta không muốn nói như vậy, nhưng sự thật lại không thể không ép ta đây nói ra. Không sai, ta chính là người như vậy. Á, chính xác mà nói, là quỷ như vậy! Đáng tiếc, bất đắc dĩ, uổng cho ta đây có khuôn mặt mê đảo chúng sinh, lại không người thưởng thức!

Quỷ sai Địa phủ tất cả đều là nam nhân, cho nên căn bản cũng không có địa phương cho ta phát huy. Quỷ Hồn trải qua đầu thai, cũng không thiếu nàng xinh đẹp, nhưng mà ta lại sợ ngộ nhỡ họ si mê ta, gắt gao không chịu đi đầu thai. Như vậy tội của ta liền lớn. Lại nói đến Mạnh bà. Mặc dù không nói số tuổi chênh lệch, không nói thân phải cao ráo. Nhưng ta còn hi vọng một nửa kia của ta tối thiểu có thể ra phòng khách vào phòng bếp. Trước không nói diện mạo của Mạnh bà, chỉ một chén vong tình, ta liền phải cho nàng thẻ đỏ!

Lại nói tới nha đầu Tiểu Vũ. Kể từ sau ngày nàng đi tới Địa phủ, đã từ từ trở thành ‘Địa phủ Nhất Chi Hoa’(=cành hoa duy nhất). Mặc dù không có diện mạo, muốn vóc người không có vóc người, muốn thông minh không có thông minh, muốn tài nghệ không giỏi tài nghệ, muốn. . . . thôi đi, ta không nói nữa. Tóm lại nha đầu kia chính là sản phẩm không hề hợp qui cách. Nhưng kì lạ không tin nổi, lại bị người mà Thiên giới công nhận là mắt cao hơn đầu, trong mắt không có người, mê đảo ngàn vạn tiên tử xinh đẹp – Lưu Quang lão Đại, coi trọng! Ta chỉ có thể nói, cuộc sống thật sự có đủ chuyện trêu đùa!

Lúc trước, lão Đại vẫn bất kể việc đời, mà vì nàng lại mấy lần rời Địa phủ đi Nhân giới. Sau lại vẫn còn vì nàng lần đầu tiên nghịch giới luật của trời cản Thiên Khiển. Mặc dù chúng ta biết lão Đại luôn luôn không hãi sợ bất cứ chuyện gì, nhưng vẫn là không ngờ tới, hắn thế nhưng không chỗ nào kiêng kỵ mang theo Tiểu Vũ cùng nhau lên Thiên Đình. Lão Đại không có ở đây, địa phủ này dĩ nhiên liền do Chung lão đại định đoạt. Ta cùng Tiểu Hắc thật sự rảnh rỗi đến bị khùng, liền thỉnh thoảng mượn cơ hội làm nhiệm vụ mà len lén đến Thiên giới điều tra tình huống.

Theo dõi như vậy, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Tại sao lão Đại lại coi trọng Vũ nha đầu! Có một từ, giống vậy mà nói: ngưu tầm ngưu. Có một câu, giống vậy mà hình dung : không phải người một nhà không vào một cửa.

Nhìn thấy Vũ nha đầu ở Lăng Tiêu điện, đem Văn Khúc Tinh Quân kia làm cho tức hộc máu ngã xuống đất thì ta rốt cuộc hiểu, cũng đầy đủ hoài nghi, nha đầu này có phải hay không lúc trước đều ở đây ‘giả trư ăn cọp’! Hay là bản chất tà ác trong xương bị lão đại kích thích mà phát triển? Tiểu Hắc ngu ngốc ở bên cười đến đau sốc hông, mà ta lại là bộ mặt bi kịch.

Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, ta nhìn một cái là có thể nhìn ra lão Đại nhìn về Tiểu Vũ thì ánh sáng trong đôi mắt đó đại biểu cho cái gì. Ta không khỏi nghĩ đến trước kia, Chung lão đại trong lúc vô tình nhắc tới một chuyện. Nhớ Chung lão đại từng nói qua, lão Đại chính là kỳ tài thế gian chưa hề có. Ngay cả Nhị Lang thần Dương Tiễn cũng không phải là đối thủ. Đối với thân thế lão Đại ta không biết, nhưng ta biết rõ lão Đại lợi hại. Chung lão đại nói, trong định mệnh của lão Đại, có một kiếp nạn. Nếu đột phá, cảnh giới của bản thân liền có thể cao hơn một tầng. Không đột phá được, sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục. Một khắc kia khi ta thấy lão Đại từ Trọng Quang nhai không chút do dự nhảy xuống, khi ta nghe Nhị Lang thần mặt như tro tàn nói ra cái lời nói kia, thì, ta tỉnh ngộ.

Ta nghĩ, ta biết rõ hơn một chút kiếp nạn kia, là cái gì rồi. Lão Đại không có tình căn, tại sao lại quan tâm Tiểu Vũ như vậy? Nhảy khỏi Trọng Quang nhai, ngã vào đáy vực Kính Hồ. Đó chính là Trùng sinh luân hồi. Lão Đại như vậy quyết tuyệt, không chút do dự nào, đây tất cả, đã sớm chứng minh mọi việc.

Tình kiếp!

Trong tất cả kiếp nạn, dễ dàng vượt qua nhất, cũng là khó vượt qua nhất. Thật ra thì lão Đại sợ là cũng có chút sáng tỏ. Hôm nay còn chưa biết tất cả, sợ là cũng chỉ có Vũ nha đầu mơ hồ kia.

Về tình về lý, ta đều nên hi vọng lão Đại có thể vượt qua kiếp nạn này. Nhưng là, vượt qua kiếp nạn này tất yếu phải bỏ ra giá cao một chút.

Như vậy, kết cục nên như thế nào? Có lúc ta thật sự cảm thấy, đọc sách nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt. Ngươi nhìn Tiểu Bạch tự luyến kia, kiên quyết ngụy biện uốn éo để ý của mình trở thành sự thật.

Tiểu Thôi người ta đi học, kiến thức thêm rộng, thêm sâu, thỉnh thoảng còn có thể cho chúng ta thêm chút từ văn hóa thông dụng. Mặc dù phần lớn nghe cũng không hiểu hắn đang nói gì, thật ra thì cũng là không nghiêm túc lắng nghe. Nhưng Tiểu Thôi người ta thật có chân tài thực liệu, trong bụng có một chút sách vở.

Còn Tiểu Bạch tự luyến kia, hắn đi học chính là đơn thuần khoe khoang vô nghĩa! Nhìn hắn mỗi lần đều bày ra tư thế tự cho là anh tuấn, vụng về cầm một quyển sách. Có một lần ta cũng vì tò mò, lấy tới xem, bìa sách màu hồng, viết lòe lòe mấy chữ to: 12 quy tắc tán gái.

Được rồi, ta thừa nhận. Hắn quả thật so với ta có một chút văn hóa hơn, so với ta thông minh hơn một chút. Nhưng dầu gì thân thể của ta mạnh hơn so với hắn. Ta chính là ‘đả thủ’ đầu tiên được Địa phủ công nhận. Chỉ có như vậy, một Tiểu Bạch tự luyến cũng muốn quở trách ta mấy câu, nói gì đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Ta đầu óc ngu si? Ta chỉ tương đối đơn thuần có được hay không? Khụ khụ, quay lại chủ đề.

Ta thừa nhận ta có chút hậu tri hậu giác(=chậm hiểu), cho tới bây giờ mới hiểu được, ta cùng Tiểu Bạch chẳng biết lúc nào đã luân lạc thành hộ vệ của Vũ nha đầu. Nhưng lại không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, cũng không còn cảm thấy mất thể diện. Ngược lại, ta cảm thấy được đi theo bên cạnh Vũ nha đầu rất thú vị. Bởi vì ta phát hiện, chỉ cần ở địa phương có nha đầu này xuất hiện, chưa có chuyện, cũng nhất định sẽ xảy ra chuyện!

Tựa như lần trước, rõ ràng chính là đi lùng bắt một luồng si hồn mà thôi. Cuối cùng thì sao, đỉnh núi kia cũng khiến lão Đại phóng hỏa đốt hơn phân nửa, một con Hoa Yêu còn tự làm cho mình Hồn Phi Phách Tán, cuối cùng si hồn chẳng những không bị bắt, còn sống lại làm người. Thậm chí đã gây ra Thiên Khiển. Cuối cùng nếu không phải lão Đại xuất hiện, đoán chừng Vũ nha đầu sớm đã bị bổ tan thành mây khói.

Ngăn cản Thiên Khiển chính là tội lớn. Mặc dù lão Đại cùng Thiên đế có chút giao tình, nhưng không thoát được tội. Sớm đoán được Thiên Đình sẽ phái người tới thông báo, nhưng lại không ngờ tới, lão Đại lại đem Tiểu Vũ cũng dẫn đi theo. Ta cùng Tiểu Bạch nhất thời hiếu kỳ, liền len lén đuổi theo nhìn đến tột cùng.

Ở Địa phủ chúng ta liền đoán được. Lão Đại nhất định không có việc gì. Hơn phân nửa chỉ mang theo Tiểu Vũ đi Thiên Đình dạo chơi một vòng thôi. Nhưng ta thế nào cũng không nghĩ đến, Vũ nha đầu nghịch ngợm, lại lợi hại như vậy. Nhìn nàng nói những thứ đề mục kia, cứng rắn đem Văn Khúc Tinh Quân kia tức đến phun máu. Ta vừa cười không ngừng được vừa thì thầm than, so sánh mà nói, Vũ nha đầu đối với ta cùng Tiểu Bạch coi như tương đối nhân từ rồi.

Lão Đại thích Tiểu Vũ, chuyện này mặc dù không có công khai tỏ rõ, nhưng người phản ứng chậm lụt như ta đây cũng nhìn ra, vậy người khác cũng nhất định nhìn ra được.