Chương 70: Quyển 2 Chương 17: Ngươi Cũng Đừng Trốn

Tiểu Vũ cậy không ra tay của Lưu Quang, không thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Ngẩng lên, sử dụng toàn bộ ánh mắt để bày tỏ, về phần Lưu Quang nhìn có hiểu hay không, thì tạm thời đừng bàn tới.

Lưu Quang nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Vũ, cũng biết nữ tử này khẳng định lòng tràn đầy khó chịu. Không khỏi than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Nha đầu, ngươi đừng nhìn lão đầu Thiên đế kia như tên ngốc, thật ra thì trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng. Chuyện đó có thể lừa gạt được pháp nhãn của hắn? Nhị Lang thần quân cùng Quỳnh Hoa tiên tử kia dù ẩn nấp thế nào đi nữa, cũng có thể bị phát giác. Lão đầu kia xem ra đã hào phóng rồi, chỉ cần hai người đừng công khai, như vậy, hắn cũng liền mở một mắt, nhắm một mắt”

Tiểu Vũ u mê lắng nghe, liền nghe Lưu Quang nói tiếp: “Một chữ tình này hại người rất nặng, nó không phải có thể đè nén ở trong lòng. Quỳnh Hoa tiên tử kia không muốn gặp nhau lại không thể ở gần nhau, theo tính tình của nàng, nghĩ tới sự việc ngày sau bại lộ, nhất định sẽ hại Nhị Lang thần. Vì vậy dứt khoát lấy mình làm kết thúc. Nhưng nàng còn chưa hiểu ở trong suy nghĩ của Nhị Lang thần nàng đã ăn sâu đến cỡ nào, cũng có thể nói rằng nàng còn không hiểu rõ con người của Nhị Lang thần. Mặc dù ta cùng Nhị Lang thần vẫn luôn đối địch, nhưng mà ta biết, Nhị Lang thần chỉ cần nhận định một việc hoặc là một người, như vậy hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay. Giống như ta, hắn vẫn coi ta như một cái đinh trong mắt, ta ở địa phủ nhiều năm, chỉ thỉnh thoảng trở lại thiên đình, nhưng đến bây giờ hắn đối với ta thái độ vẫn đều là một”

Tiểu Vũ vẫn là mơ hồ nghe, đáy mắt tràn đầy không hiểu. Lưu Quang để tay che miệng của nàng xuống, hít sâu một hơi thở ra.

“Nói như thế, Quỳnh Hoa tiên tử hiện tại đến Lăng Tiêu điện chuẩn bị cùng Thiên đế ngả bài. Nhưng nàng biết hậu quả của chuyện này là cái gì. Còn nhớ rõ ta trước đó ở Trọng Quang nhai nói gì với ngươi không? Thiên giới có một quy định bất thành văn, vô luận là phạm vào bao nhiêu lỗi hoặc là cái khác, chỉ cần từ Trọng Quang nhai nhảy xuống là được triệt tiêu tất cả tội nghiệt. Quỳnh Hoa tiên tử kia đã sớm không để ý đến sinh tử, thay vì ở thiên giới chịu cảnh hành hạ do yêu nhưng không dám yêu này, không bằng lấy cái chết đổi lấy bình an của Nhị Lang thần. Lần này, ngươi đã nghe rõ chưa?”

Tiểu Vũ kinh ngạc trợn to mắt, chợt kêu to một tiếng: “Ngươi nói gì? Nàng muốn đi tìm cái chết???”

Ặc. Lưu quang khẽ gật đầu, nói như vậy cũng đúng thôi. Suy nghĩ còn chưa kịp lóe, chỉ thấy một bóng váy hồng đã nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Tốc độ nhanh, khiến Lưu Quang cũng có chút ứng phó không kịp. Hồi thần, bất đắc dĩ cắn răng một cái, thật là một người thích gây chuyện! Thật hận không thể dùng sợi xích khóa nàng lại! Nghĩ như vậy, Lưu Quang đành chấp nhận lắc đầu một cái, nhanh bước đi theo nàng. Trên Lăng Tiêu điện, Thiên đế mặt nghiêm túc ngồi ở trên bảo tọa, chúng tiên không một tiếng động đứng ở hai bên, một thân áo trắng đang quỳ gối trong đại điện, trên mặt tràn đầy quyết tuyệt.

“Quỳnh Hoa tiên tử, người có tội gì ?”

Có một vị lão thần tiên không chịu nổi, không nhịn được lên tiếng khuyên bảo.

Quỳnh Hoa tiên tử hướng hắn mỉm cười, biểu đạt sự cảm ơn, nhưng thần sắc vẫn như cũ, tựa hồ rất quyết tâm.

Hoàn toàn yên tĩnh, rốt cuộc người ngồi trên bảo tọa cũng mở miệng: “Quỳnh Hoa tiên tử, ngươi thật sự đã quyết định rồi? Bản tôn có thể cho ngươi một cơ hội hồi tâm chuyển ý. Chỉ cần bây giờ ngươi lui ra, ngoan ngoãn đi núi Vô Lượng an tĩnh một trăm năm, bản tôn có thể xem như tất cả đều không xảy ra, thậm chí ngay cả người trong thiên lao, cũng có thể thả ra, chuyện cũ sẽ bỏ qua”

Thiên đế nói những lời này, rất nhiều thần tiên đều cùng khuyên bảo. Quỳnh Hoa tiên tử không nhịn được con mắt phiếm hồng, trong lòng nàng thiên đình là lãnh huyết vô tình, thì ra là, vẫn có chút tình cảm. Chỉ là, nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa, nàng chỉ là một Quỳnh Hoa nho nhỏ, Thiên đế nhân từ, giới luật của trời cũng sẽ không bởi vì nàng mà thay đổi. Nàng xem không thấu ma chướng của tình kiếp, lưu lại lần nữa, lại đối mặt với người nọ một lần nữa, nàng chỉ sẽ càng ngày càng đau lòng.

“Đa tạ Thiên đế đối với Quỳnh Hoa ưu ái, chỉ là Quỳnh Hoa tâm ý đã không muốn thay đổi, xin Thiên đế thành toàn”

Chậm rãi dập đầu xuống, không để cho chúng tiên nhìn thấy nàng cố gắng kiên cường, nước mắt sớm đã chảy ra.

Cũng không biết tư vị của tình, thỉnh thoảng tò mò sẽ đi tìm Nguyệt lão hỏi một chút, tình là như thế nào? Như thế nào là yêu? Vì sao nhân giới có nhiều nam nữ si tình sẽ vì hai chữ này mà bỏ ra cả đời? Cho dù có ruột gan đứt từng khúc, có đi xa chân trời, nhưng chỉ cần người trong lòng bọn họ được bình an hạnh phúc, tất cả đều cam nguyện?

Đúng vậy, trước kia nàng không hiểu, không hiểu đây là cái gì. Hiện tại nàng đã hiểu, nhưng nàng là tiên, không có tư cách đi nếm thử chút chua xót cũng như ngọt ngào của tình yêu, nàng chỉ là một Quỳnh Hoa nho nhỏ, trước kia vô dục vô cầu, dốc lòng tu luyện. Nhưng hiện tại nàng có nhớ nhung, cũng đã không như quá khứ nữa rồi. Từng tiếng thở dài vang lên, người ngồi trên bảo tọa tựa hồ cũng cảm thấy kiên quyết của Quỳnh Hoa, cuối cùng đưa tay giơ giơ, lập tức có hai thiên binh đi tới, một trái một phải đứng ở sau lưng Quỳnh Hoa tiên tử.

“Dẫn đi”

Thanh âm mang theo vài phần mệt mỏi, Thiên đế đứng lên, ngắm nhìn người áo trắng kia thật sâu, bóng dáng thoáng qua rồi biến mất không thấy gì nữa. Một đóa hoa thuần khiết cỡ nào, tội gì lại dính vào tình cảm của nhân thế?

“Ngươi yên tâm, tâm nguyện của ngươi ta nhất định sẽ thực hiện”

Trong không khí nhàn nhạt bay đến một câu, giống như là cam kết. Quỳnh Hoa tiên tử lúc này lệ rơi đầy mặt, đôi tay che mặt, khóc giống như hài tử lạc đường không được giúp đỡ.

“Đa tạ Thiên đế thành toàn”

Khi Tiểu Vũ chạy tới Lăng Tiêu điện thì trong đại điện không còn một người. Tiện tay chộp một tên thiên binh giữ cửa, mở miệng liền quát: “Người đâu!”

Thiên binh mặt không giải thích được, muốn kêu la cái gì, chợt thấy Lưu Quang phía sau lưng, lúc này mới chợt nhớ tới, vị trước mắt, không phải là người nổi tiếng nhất gần đây của Thiên đình sao. Cứng rắn đè xuống tâm tình bất mãn, trên mặt cười nói: “Không biết đại nhân, người muốn hỏi là người nào?”

Tiểu Vũ trong lòng nóng nảy, giờ phút này đâu để ý mình là người ở phương nào, trong tay kéo ai. Đối với vị thiên binh kia bắt đầu giáo huấn.

“Người nào? Còn có thể là người nào! Ta nói người canh cửa các ngươi phải khôn khéo mới có thể làm đó, thế nào lại dùng một kẻ ngu ngốc như vậy? Để người khác lao lực như vậy! Giống như ngươi vậy, ta lúc đầu thật không hiểu nổi ngươi làm thế nào có thể đến Thiên giới đảm đương một chức tiểu thần, cũng khó trách an bài ngươi làm người canh cửa! Cái đầu của ngươi, phản ứng với tốc độ này, đoán chừng cũng chỉ có thể làm việc nhàm chán này, những nơi khác ngươi có làm cũng không làm được! Như thế nào? Ngươi không phục? Không phục ngươi nói a! Ngươi nói thật một chút xem chính ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì, năng lực gì? Đừng tưởng rằng dáng dấp bền chắc, trên cánh tay có mấy lạng thịt liền có bao nhiêu tài giỏi, lão đại nhà chúng ta mặc dù vóc người không giống ngươi, nhưng mà muốn giáo huấn ngươi chính là đơn giản như bóp chết một con kiến, ngươi tin không!”