Chương 61: Quyển 2 Chương 8: Cắt Đứt Chân Chó

Hắc hắc, lúc này mới bắt đầu, đặc sắc vẫn còn ở phía sau. Khụ khụ! Thiên đế một tiếng ho khan, chúng tiên kinh ngạc tỉnh lại.

“Cái đó, trận này coi như Diêm Vương thắng, bắt đầu cuộc đấu võ kế tiếp thôi.”

Vung tay lên, hai người thủ vệ Thiên Đình đi tới, kéo Văn Khúc Tinh Quân vẫn còn trào máu đi ra. Lưu Quang xoa xoa đầu Tiểu Vũ, mở miệng nói: “Nha đầu, ngoan ngoãn trở về nơi vừa rồi đứng ngay ngắn, hiện tại đến phiên lão Đại ta biểu hiện.”

Tiểu Vũ tất nhiên đối với thân thủ Lưu Quang tin cậy không dứt, dí dỏm le lưỡi, xoay người nhảy lên trở về bên cạnh Thiên đế. Thiên đế lại cũng không có phản ứng gì, nhìn thấy Tiểu Vũ hướng hắn đá lông nheo, có chút tức giận bịt miệng, mắt trợn trắng.

Lưu Quang đứng trong đại điện, áo sơ mi đen tôn lên vóc người hoàn mỹ thon dài, khóe miệng tỏ vẻ bất cần đời, nụ cười tà mị. Đối với hai bên chúng tiên nhàn nhạt lướt qua, lười biếng nói: “Vị nào đi lên chỉ giáo?”

Trong lúc nhất thời, chúng tiên tất cả cúi đầu trầm mặc không nói. Dù thế nào đi nữa bọn hắn tới xem cuộc vui, không phải là vật hy sinh. Tia ánh sáng trắng thoáng qua, Nhị Lang thần cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đi ra, trên mặt sát khí mười phần. Lưu Quang khóe miệng nụ cười sâu hơn, trong lòng âm thầm vui sướng, đứa bé này vẫn là đứng ra. Suy nghĩ chút, mỉm cười mở miệng nói: “Nhị Lang thần, xem ra ngươi hôm nay là quyết tâm muốn bắt ta hỏi tội?”

“Hãy bớt sàm ngôn đi! Chúng ta so chiêu! Ta ngược lại muốn xem, Thiên đình đệ nhất cao thủ, là Diêm Vương Lưu Quang ngươi, hay là Nhị Lang thần quân ta!”

A! Lưu Quang cười nhạt một tiếng, hai tay chắp sau lưng.”Vậy thì động thủ đi.” Trong miệng tuy nói vậy, nhưng trên mặt một chút cũng không đem đối phương để ở trong mắt.

Nhị Lang thần quân cũng là thượng tiên, trên Thiên đình có địa vị khá cao. Dõi mắt cả Thiên giới, kẻ nào dám không cho hắn chút mặt mũi? Nhưng sinh không gặp thời, gặp phải Lưu Quang. Hai người mặc dù gặp mặt chưa được mấy lần, nhưng tựa như trong mệnh xung khắc, chính là đều không thoải mái.

Xem chừng, sợ là căn cứ nguyên lý đồng tính tương khắc, cộng thêm hai người đều là một bộ dạng “tiểu bạch kiểm”, cho nên khó tránh khỏi sẽ bài xích lẫn nhau. Mà Lưu Quang là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, câu nói đầu tiên có thể sẽ để cho người hận. Bàn về điểm miệng lưỡi này, Nhị Lang thần hoàn toàn không phải là đối thủ. Về phần công phu, cần nghiên cứu xem xét. Nhị Lang thần thấy Lưu Quang tỏ vẻ xem thường, lửa giận trong lòng lại hừng hực dấy lên. Lập tức không nói hai lời, giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao hướng Lưu Quang chém tới. Lưu Quang cũng không ra tay, chỉ liên tiếp lui về phía sau phòng ngự. Đại điện tuy lớn, nhưng chịu không được Nhị Lang thần hạ thủ giày vò. Chúng tiên rối rít tránh tới một bên, thậm chí còn lập kết giới, để tránh gặp phải tai ương. Hôm nay, chỉ có nơi của Thiên đế tương đối an toàn. Cũng chỉ có một mình nha đầu là hưng phấn nhất.

Tiểu Vũ một bên dùng sức vỗ tay, la hét, thanh khảm đao với người kia thật sự là tuyệt phối. Giống như nói lệnh bài thiên sư với Chung Quỳ là một dạng, bây giờ thần sắc Nhị Lang thần thật giống Chung Quỳ lúc đó, bộ dạng thật khó coi. Một mặt tức giận Lưu Quang chỉ phòng ngự không công kích, một mặt trong lòng rối rắm không dứt. Khảm đao? Cái gì khảm đao! Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao là thần khí. Tam giới chỉ có một thanh mà thôi. Tại sao có thể đánh đồng với khảm đao phàm tục kia!

Vô cùng thích thú, Tiểu Vũ cảm thấy đứng mệt mỏi, liền đi tới ghế bên cạnh, đem Thiên đế đẩy xuống một cái, trực tiếp ngồi lên ghế. Không để ý tới vẻ mặt hắn kinh ngạc, từ trong túi móc ra một nắm hạt dưa cắn.

Nhìn một lát, mới phát giác Lưu Quang chỉ thủ chứ không tấn công, không khỏi nhăn lại mày, tức giận la ầm lên: “Lão Đại! Tại sao không động thủ? Chẳng lẽ ngươi bị tên mặt trắng này mê hoặc? Thế nào? Coi như hiện tại lưu hành BL(boys love), ngươi cũng vậy đi. Ngươi phải chơi BL thì cũng không tới phiên tên mặt trắng này. Tiểu Hắc Tiểu Bạch so với hắn còn đẹp hơn nhiều. Không thì Si Mị Võng Lượng cũng tốt.”

Chúng tiên trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, Nhị Lang thần nghe vậy thiếu chút nữa ngã lộn nhào. Truyền thuyết nói người có thể giết người vô hình, thì ra, truyền thuyết quả nhiên là thật. Không biết từ đâu xuất hiện nha đầu lợi hại vậy, nghe nàng nói, cũng khiến người khác muốn tự sát. Kẻ duy nhất trấn định, chính Lưu Quang. Nghe thấy lời của Tiểu Vũ cuối cùng vươn tay. Hai chưởng đưa mũi đao tới, khóe miệng khẽ giơ lên. Nhị Lang thần cùng chúng tiên kinh ngạc, trong tay chợt dấy lên ngọn lửa phi sắc.

Tam Muội chân hỏa!

Nhị Lang thần trong lòng cả kinh, đây chính là Tam Muội chân hỏa? Ngọn lửa Thái Thượng Lão Quân dùng trong lò để luyện đan? Nghe nói hủy diệt Thiên Địa Vạn Vật, khiến không còn khả năng phục hồi. Vọt một tiếng, ánh lửa rực sáng. Lưu Quang hạ thủ không nửa phần do dự, theo Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, đánh xuống. Nhị Lang thần trong lúc nhất thời e ngại Tam Muội chân hỏa, thoáng lui về sau mấy phần, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đã bị đoạt.

Chúng tiên kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy chuôi đao kia đã bị ngọn lửa bao bọc, Lưu Quang nắm trong tay, lại không đả thương chút nào. Thoáng quơ múa hai cái, Lưu Quang thở dài nói: “Không tệ, thần khí lợi hại. Ta nhìn mà ghen tỵ không dứt. Ngươi nói, nên làm gì cho phải đây?”

Nhị Lang thần trong lòng có cỗ dự cảm xấu, có chút hốt hoảng nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lưu Quang cười rạng rỡ, mở miệng nói: “Ngươi đừng khẩn trương như vậy, ta không làm gì ngươi. Yên tâm đi, ta hiểu rõ cướp đồ không phải là hành động tốt, ta đây một người phẩm đức cao thượng, làm sao có thể làm cái chuyện thất đức đấy.” Nhị Lang thần nghe xong lời này thoáng yên tâm. Mới thở ra một hơi, lại nghe Lưu Quang nói tiếp: “Chỉ là, ta trời sanh độ lượng, chỉ thấy ghét đồ người khác có mà ta không có. Ngươi nói giành cũng không phải, vậy cũng chỉ có thể phá hủy thôi.”

Một câu nói lạnh nhạt, lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không dứt. Không để ý tới Nhị Lang thần kêu lên, Lưu Quang tà mị cười một tiếng, chuẩn bị có động tác, chợt biến sắc, múa đao về phía sau vung xuống. Chỉ nghe ngao một tiếng, sau lưng một bóng đen mới vừa đánh tới trong nháy mắt ngã xuống mặt đất, ôm chân kêu rên.

“Hao Thiên Khuyển!” Nhị Lang thần vội vàng đi lên trước, ngồi xổm xuống hỏi thăm.

Biến ảo thành hình người Hao Thiên Khuyển kêu rên không dứt, nghe Nhị Lang thần hỏi thăm, cố nén đau đớn hồi đáp: “Không có, không có sao, chính là chân bị cắt đứt. . . . . .”

“Ai za, thì ra là Hao Thiên Khuyển. Thật ngại, ta còn tưởng rằng có người nào muốn đánh lén Bổn vương, theo thói quen liền phòng ngự. Ngươi, không có sao chứ?” Lưu Quang cố tạo vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt tràn đầy vô tội. Nếu thấy bộ dáng hắn lúc này thật đúng làm cho người ta không nghĩ tới, mới vừa rồi là hắn hạ độc thủ