“Ta mới vừa nói, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không muốn ra tiếng, ngoan ngoãn đứng ở một bên là tốt rồi. Yên tâm, mặc dù chuyện lần này có chút quá nóng, nhưng không người nào dám làm gì ta.”
Tiểu Vũ bán tín bán nghi nhìn Lưu Quang, lòng lo sợ bất an. Không hiểu sao mình lại đột nhiên quan tâm tới hắn. Chẳng lẽ quên hắn là một phúc hắc nam có độc, khoảng cách quá gần, rất có thể sẽ bị thương tổn sao?
“Nhìn! Mau nhìn đi, hắn tới. Di? Thế nào sau lưng còn dẫn theo tiểu nha đầu?”
“Đúng vậy a, mới vừa nghe Hà tiên tử nói, ta còn không tin. Thì ra đúng là mang theo nha đầu.”
“Ai, trước tiên không cần biết cái nha đầu kia là ai, chuyện lần này náo lớn như vậy, không biết hắn làm như thế nào chối tội.”
“Thái Bạch Kim Tinh cùng Thái Thượng Lão Quân, còn có Nhị Lang thần quân, đã sớm cùng hắn như nước với lửa rồi. Hôm nay, sợ là cố ý chờ chế giễu thôi.”
“. . . . . .”
Trong tiếng nói của mọi người, Tiểu Vũ đi theo sau lưng Lưu Quang, đi vào đại điện Thiên Đình. Tiểu Vũ lớn như vậy cũng chưa gặp qua trận thế nào như vậy. Đại điện to lớn hoa lệ, đứng hai bên là thần tiên Tiên Phong Đạo Cốt, ngồi trên đại điện là nam tử uy nghiêm. Tiểu Vũ dùng ánh mắt liếc mắt một cái. Ơ, vị đại thúc kia chính là Thiên đế?
Lưu Quang còn tưởng rằng Tiểu Vũ sẽ có chút khẩn trương, không nghĩ tới, nha đầu kia giống như đi thăm cảnh đẹp, không chút nào e sợ. Nếu không phải trong lòng có chút lo lắng việc của Tư Huyền, sợ là sẽ hưng phấn lôi kéo hắn, đến chụp ảnh lưu niệm. Thời đại hôm nay khác rồi, nhưng các vị thần tiên, đặc biệt là một ít bộ phận kẻ đức cao vọng trọng, vẫn như cũ mặc toàn thân trường bào, mà thiên đế trên kia, cũng một thân long bào quang vinh chói lọi màu vàng, hiển thị rõ khí phách tôn quý. Mà số ít tiểu tiên, chính là trẻ tuổi , đều đã mặc thời trang hiện đại, tây phục, đồ thể thao các loại, đồng loạt tề tựu trên đại điện khiến Tiểu Vũ cảm thấy có điểm giống trình diễn thời trang.
“Lão đầu, lâu như vậy không thấy, thân ngươi xương nhỏ còn rất cường tráng!”
Lưu Quang đột nhiên bật thốt lên một câu, lập tức khiến chúng tiên té xỉu một mảnh. Tiểu Vũ bụm miệng cười, phúc hắc nam quả nhiên đủ tà ác, nhìn bộ dáng Thiên đế, đoán chừng cũng hơn ba mươi tuổi. Nàng mới vừa rồi trong lòng mới chỉ kêu người ta là đại thúc mà thôi, từ miệng hắn đã thành lão đầu rồi.
“Hừ! Diêm Vương lớn mật! Ngươi có biết tội của ngươi không?” Thiên đế không giống các chúng tiên kích động, rất bình tĩnh ngồi ở trên bảo tọa, lên tiếng khiển trách.
Lưu Quang khẽ mỉm cười, phất tay nói: “Tốt lắm, ngươi cũng đừng cùng ta giả vờ. Nói đi, lần này nghĩ thế nào?”
Hả? Tiểu Vũ có chút không hiểu. Lưu Quang nói câu nói này là có ý gì? Cái gì lần này nghĩ thế nào? Còn chưa chờ Thiên đế phản ứng, ở trong đại điện có một vị anh tuấn nam tử chợt lạnh lùng nói: “Lưu Quang. Ngươi đừng quá càn rỡ! Nơi này là Thiên Đình, không phải là Địa phủ. Ngươi cho rằng lần có thể như lần trước thuận lợi thông qua sao? Ngươi cũng đừng có quên, lần này ngươi ngăn cản chính là trời! Đây là đại tội, làm sao có thể để cho ngươi an toàn thoát thân!”
Tiểu Vũ nghe tiếng quay qua nhìn, vẫn còn kỳ quái nam tử này là ai thì lại nghe giọng nói gần đó truyền tới.
“Xem đi, ta nói mà. Nhị Lang thần quân cùng Diêm Vương đã sớm kết Lưỡng Tử, lần này làm sao dễ dàng bỏ qua!”
“Ai yêu, chuyện này. Phải biết Diêm Vương tuyệt không phải người lương thiện, Nhị Lang thần quân nhất định đấu thắng nhé.”
“. . . . . .”
Tiểu Vũ ánh mắt sáng lên! Đây chính là Tiểu Hắc Tiểu Bạch thường nói thầm, nói là bị Lưu Quang lão Đại chỉnh n lần, bi kịch hài tử, Nhị Lang thần?
Trên đại điện, các bậc thần tiên thái độ xem kịch vui bàn luận xôn xao. Ngoài dự đoán, Thiên đế lại chẳng quan tâm, nhíu mày, tựa hồ cũng xem cuộc vui. Nhị Lang thần đứng cách đó không xa, chau mày lại, hai mắt chăm chú nhìn Lưu Quang. Nếu như ánh mắt kia có thể giết người, đoán chừng một phúc hắc nam đã bị xử không thành nhân dạng. Tiểu Vũ nhìn Lưu Quang, nghĩ thầm lúc này hắn nên im hơi lặng tiếng đi. Cái gọi kẻ thức thời là kẻ tuấn kiệt, lúc mấu chốt, có thể nhịn được thì nên nhịn. Tựa hồ đáp lại suy nghĩ trong nội tâm Tiểu Vũ, chỉ thấy Lưu Quang khẽ mỉm cười, không có chút nào là không vui mừng. Trên mặt là vẻ bình tĩnh, gương mặt tuấn tú không đổi thay, vẫn như cũ thẳng tắp nhìn Thiên đế trên bảo tọa. Chỉ dùng con ngươi thoáng quét mắt Nhị Lang thần, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Chó ở đâu sủa loạn vậy?”
Lời này vừa nói ra, chúng tiên một mảnh xôn xao. Mặt Nhị Lang thần vốn trắng nõn giờ lại có chút ửng hồng, tay âm thầm nắm chặt, hoàn toàn không nghĩ tới giờ phút này Lưu Quang lại dám làm càn như vậy!
“Lưu Quang! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Thiên Đình làm sao chứa được con người phách lối cuồng vọng như ngươi!” Nhị Lang thần bực tức lên tiếng, một tay chỉ thẳng vào Lưu Quang.
Lưu Quang vô vị cười một tiếng, vô tội nói: “Ta lúc nào khinh người quá đáng vậy? Bổn vương rất hiền lành nha, bình thường ngay cả chó cũng sẽ không bắt nạt, làm sao sẽ đi khi dễ người đây? Chỉ là có ít loài chó da dầy không biết xấu hổ, không sao lại thích sủa loạn. Ai, thật là bất đắc dĩ. Chỉ là Bổn vương cũng không trách hắn, ai kêu hắn là chó, nghe không hiểu tiếng người.”
Ngươi!!! Nhị Lang thần cứng họng. Hắn vốn không giỏi về ngôn ngữ, làm sao đấu lại Lưu Quang khua môi múa mép. Cho tới bây giờ, Lưu Quang luôn luôn cùng hắn đối nghịch, vốn muốn mượn hắn phạm tội lần này mà dạy dỗ hắn. Nào biết lại bị Lưu Quang chỉ dùng mấy câu mà mắng, lời nói nhẹ nhàng lại kích thích hắn hoàn toàn mất dáng vẻ. Tay phải duỗi một cái, vũ khí liền từ trong tay huyễn hóa ra phát ra.
Nhị Lang thần vung Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, thẳng hướng Lưu Quang. Giận mở miệng nói: “Tự tiện ngăn trở Thiên Khiển, chính là tử tội! Lưu Quang, hôm nay ta muốn áp chế ngươi vào Thiên Lao.”
Một hồi hấp khí truyền đến, thái độ chúng tiên vốn là muốn xem cuộc vui, mắt thấy chuyện phát triển đến bước này, bất giác rối rít lui về phía sau mấy bước, không muốn trộn lẫn vào nước đục. Mẹ nó, Nhị Lang thần quân cùng Diêm Vương Lưu Quang, đều là cao thủ số một số hai thiên giới. Hai người này nếu như thực sự đánh nhau, hậu quả thật không hay.
Lưu Quang khóe môi nụ cười sâu hơn, trên mặt vẫn là bình tĩnh. Xoay người ngó Tiểu Vũ, có chút cảm thán thán, mở miệng nói: “Tiểu Vũ ngươi xem, lão Đại chưa bao giờ nói láo. Cõi đời này, chó đúng là nghe không hiểu tiếng người. Nghe, vẫn còn sủa loạn!”
Tiểu Vũ nhịn không được, bật cười ra tiếng. Sớm đoán được lão Đại nhà nàng không phải dễ chọc, không nghĩ tới mắng chửi người không mang theo thô tục, cảnh giới đã luyện sâu như thế rồi.