Hai người Tiểu Vũ và Lưu Quang ngồi ở thành cầu, nhìn chiếc thuyền chậm rãi đi xa.
Đoán đã đến giờ, Tiểu Vũ lắc lắc cánh tay Lưu Quang, nháy mắt mấy cái nói: “Lão Đại, đến lúc chàng ra tay rồi.”
Lưu Quang hiểu rõ, đứng lên bấm tay niệm thần chú.
Thời tiết chợt thay đổi, trời vốn trong xanh bỗng nhiên mây đen dầy đặc. Xa xa truyền đến từng trận tiếng sấm, chỉ chốc lát sau, đọng thành từng giọt mưa lớn rơi xuống.
Người đi đường lui tới đi lại trên cầu kinh ngạc thấy thời tiết biến đổi thất thường, nhanh chóng ôm đầu cuống quít chạy đi. Một lúc sau, chỉ để lại hai người Lưu Quang và Tiểu Vũ.
Người đi đường lo lắng chạy đi đều không chú ý, giọt mưa rơi xuống, cũng không làm ướt hai bóng dáng đen và đỏ, mà thực kỳ diệu chảy xuống quanh mình bọn họ.
“Lão Đại, đây là pháp thuật gì? Đầu ngón tay điểm ra mưa gió?”
Hai mắt Tiểu Vũ tỏa ánh sáng, rất sùng bái nhìn Lưu Quang. Trong tivi hoặc là tiểu thuyết, chỉ thấy vài trường hợp có thể kêu mưa gọi gió. Hôm nay chính mắt thấy, hiệu quả thật đúng là rất lớn nha.
Lưu Quang nhún nhún vai, câu nói đầu tiên đem ảo tưởng của Tiểu Vũ đánh trở về nguyên hình.
“Kỳ thật, căn bản không phải là pháp thuật gì. Ta cùng tứ Hải Long Vương đều có một chút giao tình bí mật không muốn người biết. Khiến cho bọn họ có đôi khi không thể không nghe lệnh ta. Cho nên kêu mưa gọi gió là việc nhỏ, không đáng kể chút nào. Vừa rồi ta chỉ chào bọn họ một chút thôi. Nhìn xem, hiệu quả thật rõ rệt!”
Mày của Tiểu Vũ nhăn nhăn. Một ít giao tình bí mật không muốn người biết?
… .
Bên này hai người thảo luận vấn đề mưa gió, Hứa Tiên Hứa tướng công bên kia đã muốn xuống thuyền. Vốn thời tiết tốt, trời trong nắng ấm, cầm ô thật sự cảm thấy kỳ quái. Không nghĩ tới vừa xuống thuyền đi vài bước, tự nhiên trời lại nổi lên biến hóa. Mây đen dầy đặc, sét đánh vang trời, chỉ chốc lát sau mưa liền rơi xuống.
Hứa Tiên hoàn toàn choáng váng, aizzz? Thật đúng là trời mưa ?
Nhớ tới vị cô nương áo hồng vừa đưa ô cho hắn, ánh mắt nàng chắc chắn nói: ta nói trời mưa, liền nhất định sẽ mưa! Thân mình không khỏi run lên, có chút sợ hãi. Cô nương kia chẳng lẽ là thầy tướng số? Thần kỳ như vậy?
Bị mưa to làm ướt thân mình, hắt xì một cái, lúc này Hứa Tiên mới chú ý tới mình lại ngây ngốc quên mở ô. Thấy ánh mắt khó hiểu của những người nhanh chóng chạy đi trú mưa nhìn hắn, không khỏi xấu hổ vỗ ót, nhanh chóng mở ô, đi trở về nhà.
Ai nha nha, đến khi thời tiết tốt hơn, phải nhớ đem ô trả lại cho người ta mới được.
…
Ngày hôm sau, Tiểu Vũ và Lưu Quang đi vào nơi gọi là Bạch phủ, trực tiếp xuyên tường mà vào.
Sân Bạch phủ rất lớn, hành lang, mái đình, ao cá, hoa viên, mọi thứ đều có. Tiểu Vũ nhướng mi, không nghĩ tới, yêu quái này cũng rất biết hưởng thụ.
“Các ngươi là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà dân?” Một tiếng mạnh mẽ kêu lên, hai người theo tiếng nhìn lại, trên mặt không chút kinh hoảng.
Nhìn lên thấy người đến là tiểu Thanh, Tiểu Vũ không phản ứng lại, nhưng Lưu Quang phì cười ra tiếng trước.
“Nhà dân? Chút đạo hạnh này của Bạch xà, còn không xứng ở trước mặt ta làm càn!”
Một lời đã vạch trần thân phận, tiểu Thanh kích động. Nghe giọng điệu Lưu Quang không tốt, không khỏi phẫn nộ quát: “Ngươi là ai? Dám chê bai tỷ tỷ của ta!”
Phì!
Lần này Tiểu Vũ thực không nể mặt cười ra tiếng. Là lần đầu tiên? Lần đầu tiên có người dám ở trước mặt Lưu Quang, nói ra lời nói lớn mật với hắn như vậy. Thanh xà à, thực là loại người nào cũng dám trêu, chẳng qua hôm nay, nàng hiển nhiên đã chọc sai người.
Quả nhiên, như để xác minh suy nghĩ trong lòng Tiểu Vũ. Mày Lưu Quang vừa nhíu, trầm mặt. Không nhìn lợi kiếm trong tay tiểu Thanh, nhanh như chớp, một chưởng đánh ra trước mặt.
Chỉ nghe một âm thanh ầm ầm vang lên, đất vỡ ra. Sắc mặt Tiểu Thanh cả kinh, muốn phi thân tránh né. Dưới khe nứt chợt vươn một bàn tay, túm mắt cá chân nàng, liền như vậy mạnh mẽ đem nàng tha xuống. Ngay sau đó cái khe khép lại, hết thảy chỉ trong chớp mắt.
Nếu không rõ ràng biến mất một người, Tiểu Vũ thực cảm thấy chính mình có phải đang nằm mơ hay không?
“Á. . . . . Lão đại? Chàng đem nàng đi đâu vậy?”
Lưu Quang đảo cặp mắt trắng dã, “Không đi đâu cả, nhìn chướng mắt, trước hết cứ quăng về Địa phủ một thời gian.”
Tiểu Vũ không nói gì, lão Đại nhà nàng nha, thật sự là một chút cũng không hiểu ý nghĩa của thương hương tiếc ngọc.
“Lão Đại! Tuy rằng ta đối với biểu hiện vừa rồi của chàng rất sùng bái. Nhưng chúng ta là đến tìm người ta bái phỏng thương lượng công việc, còn chưa gặp mặt, liền đem chị em tốt của người ta đẩy đi. Xin hỏi, kế tiếp nên làm thế nào cho phải?”
Hai tay Lưu Quang ôm ngực, không thèm để ý nói: “Còn không đơn giản sao, nàng biến thành tiểu Thanh, đi theo cạnh Bạch xà. Vừa thấy Pháp Hải liền ngăn hắn lại, ta âm thầm bảo hộ nàng. Chuyện gì cũng có thể giải quyết!”
Tiểu Vũ trừng lớn đôi mắt, hướng Lưu Quang giơ ra ngón tay cái.
“Cao! Thật sự rất cao minh!”
… .
Đẩy cửa ra, trong phòng khách chính nhìn thấy chánh chủ đang uống trà.
Tiểu Vũ biến hóa thành Thanh xà đi tới, thật cẩn thận đứng bên người Bạch Tố Trinh. Ngậm miệng không nói, sợ bị nàng nhìn ra manh mối.
“Tiểu Thanh, sao hôm nay em yên lặng như vậy?”
Bạch Tố Trinh buông ly trà, ngước mặt nhìn Tiểu Vũ. Trên mặt là vẻ mỉm cười thản nhiên.
Tiểu Vũ ngẩn ra, vội vàng nói: “Á. . . . Cổ họng muội đau, hình như bị nhiễm trùng. Cho nên không muốn nói chuyện.”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Vũ đã muốn cho mình một cái tát. Phi! Nay nàng là yêu quái, cổ họng đau gì chứ? Còn nhiễm trùng? Tiểu Thanh biết cái gì gọ là nhiễm trùng sao?
Vụng trộm liếc nhìn Bạch Tố Trinh, lại phát hiện thần sắc nàng chưa thay đổi, không kinh ngạc, cũng không nghi hoặc. Trên mặt vẫn duy trì mỉm cười thản nhiên như trước.
Qua thật lâu sau, Bạch Tố Trinh đứng lên đi đến cửa trước, Tiểu Vũ nhanh chóng nhắm mắt theo đuôi bên cạnh nàng.
Khi đi tới cửa, chợt dừng bước. Tiểu Vũ khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tố Trinh quay sang giáp đối mặt nàng, mở miệng nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trên cầu, chỉ biết ngươi cũng không phải là người phàm. Mà vị nam tử bên cạnh ngươi, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Ta không biết các ngươi tiếp cận ta là muốn làm cái gì, nhưng xin các ngươi chớ thương tổn tiểu Thanh, nàng chỉ theo ta tu luyện. Hai tỷ muội chúng ta mặc dù là yêu nghiệt, nhưng đã từng ở trước mặt Quan Âm đại sĩ giơ tay thề rằng, tuyệt sẽ không tổn hại đến tánh mạng người phàm.”
Tiểu Vũ choáng váng, phí công nàng vất vả giả vờ, thì ra sớm đã bị vạch trần. Thôi, nếu trình diễn không nổi nữa. Liền trực tiếp làm rõ đi.
“Bạch tỷ tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, kỳ thật chúng ta tới đây cũng không phải là ác ý. Lại nói, còn vì giúp ngươi, mới đến đây cùng ngươi gặp mặt. Tiểu Thanh chính là bị lão Đại củata tạm thời. . . . . Mời đến nơi khác ở một thời gian mà thôi, đến thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ đưa nàng trở về gặp mặt ngươi.”
Tiểu Vũ giải thích mơ hồ không rõ, nhưng Bạch Tố Trinh tựa hồ hiểu được một ít. Quan Âm đại sĩ từng nói với nàng, nàng đến nhân gian du ngoạn, sẽ gặp rất nhiều ma quỷ, nhưng sẽ có nhiều người giúp đỡ nàng. Nàng nghĩ, vị cô nương áo hồng trước mắt này, có lẽ chính là một vị quý nhân sẽ giúp đõ nàng?
Thùng thùng thùng! Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Ánh mắt Tiểu Vũ đảo nhanh, vui vẻ chạy đi mở cửa.
“Á… Xin hỏi nơi này có phải là phủ của Bạch cô nương, Bạch Tố Trinh hay không? Ta đến trả ô.”
Một công tử áo trắng đứng ngoài cửa, cúi đầu ôm ô. Nói xong lời này đợi mà không được đáp lại, mới nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn lại.
“Là ngươi!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Tiểu Vũ vừa định tự kỷ thuyết minh gì đó, thân mình bị người nhẹ nhàng lôi kéo. Lấy lại tinh thần, mới phát giác, thì ra ngốc tiểu tử đứng ở cửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng… Phía sau là Bạch Tố Trinh nhìn lại. Mà Bạch Tố Trinh cũng thực kinh ngạc nhìn Hứa Tiên, không rõ vì sao hắn xuất hiện ở nơi này.
Tiểu Vũ vỗ tay một cái, thực phù hợp cảnh tượng hô to một tiếng.
“Đây là duyên phận nha “