Chương 142: Quyển 5 Chương 16: Đi Dạo Thanh Lâu!

Thôi thôi, Hiên Viên Thương Tử cũng lười tốn nhiều nước bọt, kéo Lưu Quang sang một bên, dứt khoát nói:

“Chỗ mà ngươi nói với ta dẫn ngươi đến, đó là…Thanh lâu!T hanh lâu ngươi có hiểu hay không? Chính là kỹ viện!”

Hiên Viên Thương Tử còn chưa biết trình độ phát triển ở Địa phủ đã cao đến mức nào, nó phát triển theo từng thời đại, song hành cùng với Nhân giới. Bởi vậy đương nhiên biết kỹ viện linh tinh! Chẳng qua Hiên Viên Thương Tử không rõ, hắn nghĩ Lưu Quang không biết, bằng không cũng sẽ không dẫn nha đầu kia đi dạo thanh lâu!

Biểu tình của Lưu Quang vẫn bình tĩnh như trước, thấy Hiên Viên Thương Tử nhíu mày, thở dài bất đắc dĩ, sau cùng nói một câu đủ để người kia phun máu:

“Ta đương nhiên biết thanh lâu chính là kỹ viện! Ta muốn đi kỹ viện!”

… . .

Cái gì!? Đi…kỹ viện?

Đúng rồi! Di Hồng Lâu chính là thanh lâu bị mọi người coi thường!

Hai người đồng thời mở miệng kinh hô.

Vẻ mặt Tiểu Hắc kinh ngạc, miệng mở to đến mức có thể nuốt được vài quả trứng gà.

Mi Tiểu Vũ nhăn lại, nhìn về phía Lưu Quang. Lão đại nói mang nàng đi du ngoạn, là đi kỹ viện sao!?

Giờ phút này vẻ mặt Hiên Viên Thương Tử không tốt chút nào, mẹ ơi, đời này hắn chưa từng gặp cục diện xấu hổ tới mức này.Quỷ Soa đi dạo thanh lâu? Aizz, chuyện gì đang xảy ra?

Lưu Quang một chút cũng không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, mở miệng nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Vũ lấy tay chỉ chỉ bản hiệu, không xác định nói:

“Đi đến nơi kia? Ngươi chắc chứ ?”

Lưu Quang còn thật sự gật đầu:

“Xác định, nhất định cùng khẳng định.”

Cái đầu Tiểu Hắc gật mạnh một cái, nói chen vào:

“Lão đại! Nơi đó là thanh lâu! Thanh lâu nha! Ngươi?! Ngươi muốn dẫn chúng ta đi dạo thanh lâu?”

Tiểu Hắc vừa nói vừa cố ý vô tình đánh mắt về phía Tiểu Vũ, lại hướng Lưu Quang dùng sức nháy mắt. Lão đại à, ngươi muốn đi dạo thanh lâu cũng không có ai quản ngươi, mấu chốt là ngươi lại ở trước mặt bạn gái, nói muốn đi dạo thanh lâu. Hơn nữa, xem tư thế này hẳn là chuẩn bị dắt theo Tiểu Vũ đi dạo thanh lâu!?

Tiểu Vũ lại không giật mình như Tiểu Hắc, chỉ thoáng kinh ngạc, rồi liền hồi phục trấn định. Nàng coi như có hiểu biết nhất định với Lưu Quang, yêu nghiệt mỹ nam này bình thường cả ngày quấn lấy nàng trên sô pha, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi dạo thanh lâu. Dù sao trên Thiên Đình có nhiều tiên tử mê luyến hắn như vậy, nếu như hắn nhịn không nổi, đại khái có thể tìm vài tiên tử mỹ mạo để phát tiết. Làm gì phải đến thanh lâu. Huống chi, hắn không phải vừa mới nói, lần này ra ngoài làm việc sao. Gì? Đi thanh lâu làm việc?

Tiểu Vũ vẫn chưa hết nghi hoặc, đã thấy Lưu Quang lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nhìn nàng mỉm cười nói:

“Đi thôi.”

Chỉ ngắn gọn hai chữ, không giải thích, cũng không nói rõ. Nhưng Tiểu Vũ vẫn hồ đồ đi theo. Tiểu Hắc hiển nhiên trở thành không khí bị bỏ qua, mắt thấy lão đại và Tiểu Vũ đều đi, hắn chỉ có thể liều mình bồi quân tử vậy.

Ở một bên, Hiên Viên Thương Tử một lần nữa bị bỏ qua không nói gì lại nhướng mi. Đột nhiên phe phẩy quạt, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn ý cười.

Quỷ Soa đi dạo thanh lâu! Thật rất thú vị. Không bằng cũng đi xem thử xem sao.

… .

Ở cửa, hai vị cô nương làm nhiệm vụ đón khách, nhìn thấy bóng dáng Lưu Quang từ xa, vốn đang đoán. Vị công tử tuấn mỹ bất phàm này sẽ đến thanh lâu chứ? Sau đó lại thấy hắn đi về phía này, nhất thời trong lòng nở hoa. Nếu có thể hầu hạ vị công tử này, thì dù không cho tiền, các nàng cũng rất vui vẻ.

Trong lòng vừa động, Lưu Quang vừa vặn bước tới trước cửa.

Hai người lập tức tiến đến chào đón, một bên cười duyên muốn tựa vào ngực hắn.

“Ai ui ~ Sao lại có vị công tử tuấn mỹ như vậy, làm cho muội muội ta có chút mặc cảm nha. Sao mà lớn lên lại có khuôn mặt đẹp như vậy chứ.”

Lưu Quang nhướng mày, tiểu Hắc ở phía sau liền hoàn toàn phát huy hết tác dụng của bảo tiêu. Một tay vung lên, đem hai nữ tử kia đẩy sang một bên.

“Đứng cho vững! Nói chuyện đàng hoàng! Cách lão Đại nhà chúng ta xa một chút!”

Hai vị cô nương nghe vậy, lại trao đổi ánh mắt với nhau. Lão đại? Xem ra vị công tử tướng mạo bất phàm này có lai lịch không nhỏ. Con cá lớn này tuyệt không thể buông.

Vị cô nương lớn tuổi hơn âm thầm gật đầu một cái, quả nhiên không tiếp tục tiến lên nữa, lại hướng cô nương bên cạnh ý bảo không được phép ầm ỹ nữa.

“Ha ha, vị công tử này xem ra không phải người nơi này? Nếu đường xa mà đến hay là vào trong nghỉ ngơi đi.”

Khác hẳn với vẻ khiêu khích vừa rồi, nữ tử khách khí nói.

Lưu Quang không có biểu tình gì, nắm tay Tiểu Vũ định đi vào. Đột nhiên lại bị nữ tử kia ngăn lại.

“Công tử!? Vị cô nương này … .”

Bởi vì toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Lưu Quang, cho nên hai nữ tử hoàn toàn không chú ý đến vị công tử này lại mang theo bên người một vị cô nương kiều nhỏ. Đây là chuyện gì? Mang theo cô nương đi dạo thanh lâu?

Lưu Quang hơi nhăn mi, mở miệng nói:

“Thế nào? Nàng ấy có vấn đề gì sao?”

Nữ tử xấu hổ cười cười, nghĩ rằng, không phải vị cô nương này có vấn đề, là ngươi có vấn đề?

“Á….Công tử có điều không biết, Di Hồng Lâu chúng ta không tiếp đãi khách nữ.”

Lưu Quang khẽ nhếch môi yếu ớt cười, từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng đưa cho nữ tử kia.

“Vậy, có thể phiền ngươi dàn xếp cho ta một lần hay không?”

Bị vàng và nụ cười kia dụ hoặc, nàng ta vội vã tiếp nhận lấy vàng, hoàn toàn lóa mắt, ngốc lăng gật đầu.

“Có thể… Có thể… Công tử, mời….”

Lưu Quang tươi cười đầy mặt, ôm lấy bả vai Tiểu Vũ.

“Chúng ta vào thôi.”

Đầu óc Tiểu Hắc mờ mịt đi theo phía sau, suy nghĩ, tại sao lão Đại phải cho người ta vàng?

Hiên Viên Thương Tử đi theo phía sau, nhìn thấy hai vị nữ tử vẫn đang si ngốc đứng trước cửa, thở dài:

“May mắn hắn là Quỷ Soa, bằng không địa vị của ta ở trong lòng các cô nương sẽ bị suy giảm rất lớn.”

Lưu Quang ôm Tiểu Vũ đến gần đại sảnh, hiển nhiên bị bốn phương tám hướng chú ý đến.

Tú bà xoay thắt lưng lắc lắc mông, tủm tỉm cười đi tới. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Vũ, thoáng giật mình, chẳng qua liền lập tức khôi phục bình thường.

“Ôi a ~ Đây là vị công tử nhà ai! Sao sinh ra lại tuấn tú bất phàm vậy! Thật sự làm cho ta cảm thấy trong tâm ngứa ngáy nha.”

Tú bà vừa nói, một bên vươn tay lên muốn sờ vuốt trên người Lưu Quang. Tiểu Vũ ở một bên rùng mình, vươn tay chặn lại tay của tú bà cả giận nói:

“Này! Sờ loạn cái gì đấy!”

Tú bà không giận mà cười, tủm tỉm nhìn Tiểu Vũ. Lại đem tầm mắt rời lên người Lưu Quang.

“Vị cô nương này là gì của công tử?…”

“Ta là nương tử của hắn! Còn muốn hỏi gì nữa! "

Lưu Quang còn chưa trả lời, Tiểu Vũ liền giành trước mở miệng. Tựa như sợ tú bà nghe không ra, lại rống lên một tiếng đủ mười phần khí thế.