Chương 124: Quyển 4 Chương 23: Muốn Tiểu Cẩn Lưu Lại

A~Tiểu Vũ hiểu rõ gật gật đầu.

Vốn dĩ nàng là một Tiểu Quỷ Soa? Vì muốn bảo vệ an toàn cho Địa phủ, nàng bị một tên điên chỉ biết cắn người ép nhảy xuống sông Vong Xuyên. Diêm Vương đại nhân vì luyến tiếc nàng là một tiểu quỷ trung thành và tận tâm, mới từ trên Thiên Giới trở về cứu nàng.

Nước sông Vong Xuyên ăn mòn trí nhớ, cho nên nàng quên đi mọi chuyện đã xảy ra, bao gồm cả chuyện về người đã rất yêu thương nàng, Diêm Vương Lưu Quang.

Lưu Quang, Lưu Quang. Cũng không biết tại sao, nàng đối với cái tên này vô cùng quen thuộc.

“Vậy, Tiểu Cẩn phải làm sao bây giờ? Nàng không thể lưu lại cùng làm Quỷ Soa với chúng ta sao?”

Tiểu Vũ chớp chớp mắt mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Chung lão đại.

Sắc mặt Chung Quỳ chuyển đen, khụ khụ lắc đầu nói: “Chuyện này chỉ có lão Đại mới có thể làm chủ được! Chẳng qua ta nghĩ hy vọng không lớn.”

T

iểu Vũ rối rắm, hai tay chống thắt lưng, bộ dáng mười phần giống người đàn bà chanh chua.

“Vì sao không có hy vọng? Ta thấy tư chất của Tiểu Cẩn tốt hơn ta! Vừa vặn ta xem Địa phủ này quá ít nữ, nhân việc này điều chỉnh cân bằng âm dương không tốt sao.”

Chung lão đại chỉ biết lắc đầu,Tiểu Hắc lại nhiệt tình nói:

“Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy Vũ nha đầu nói rất có lý. Hơn nữa, nếu Tiểu Cẩn lưu lại, Vũ nha đầu sẽ có thêm bạn, mỗi ngày sẽ không rảnh đi trêu cợt chúng ta làm trò cười.”

Tiểu Bạch vỗ tay một cái đốp, đồng ý nói:

“Sau cùng nghe ta nói một câu, một chút giống nữ nhân Vũ nha đầu cũng không có, hơn nữa lại bị Tiêu thượng bà bà để ý, nếu có thể để Tiểu Cẩn lưu lại làm Quỷ Soa, cũng không có gì là không tốt.”

Đầu Tiểu Vũ đầy hắc tuyến, xxd! Đây là nói tiếng người sao !

Tiểu Cẩn thản nhiên mỉm cười, bộ dáng nhàn nhã, tựa như vấn đề đang thảo luận chẳng liên quan gì đến nàng, một chút cũng không để ý.

T

iểu Thôi vốn đang vùi đầu vào máy tính đánh đánh gõ gõ, lúc này mới chen miệng vào nói:

“Hai người các ngươi cũng thật rảnh rỗi, không có việc gì liền theo Chung lão đại tróc ma luyện quỷ. Tiểu Bạch ta còn có thể lý giải, còn Tiểu Hắc ta không thể hiểu rõ, không lẽ ngươi bị lây bệnh tự kỷ của Tiểu Bạch? Hay vừa nhìn thấy mĩ nữ liền choáng váng đầu óc, quên cả bản thân?”

Tiểu Bạch túm lấy cái gối ôm trên sô pha ném vể phía Tiểu Thôi:

“Con mọt sách kia! Ngươi không nói lời nào mọi người cũng không bảo ngươi câm điếc. Ai tự kỷ? Ai đầu óc choáng váng hả?”

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, trong thời gian ngắn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời Tiểu Thôi nói. “Con mọt sách! Lời ngươi nói có ý nghĩa gì?”

Tiểu Thôi tránh được cái gối Tiểu Bạch ném tới, lại ném cho Tiểu Hắc một ánh mắt xem thường. Bình tĩnh nói: “Tiểu Cẩn cô nương, tự ngươi nói cho bọn họ thân phận của ngươi đi.”

Tiểu Cẩn nghe vậy, vẫn tươi cười, không chút kích động, hướng Hắc Bạch Vô Thường nói: “Ta là Yêu. Là một con cá chép tinh tu luyện ngàn năm.”

Tiểu Cẩn nói ra những lời này, làm cho hai người họ nhất thời hoảng sợ. Cả hai trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nói: “Yêu?! Cá chép tinh ?!”

Chung Quỳ lúc này nhẹ nhàng khụ khụ ho, tổng kết:

“Đây là lý do tại sao ta nói hy vọng sẽ không lớn.Cá nhân ta cho rằng, lão Đại tuyệt đối sẽ không lưu lại một yêu tinh làm Quỷ Soa. Ặc ~ chính xác mà nói, nàng là nửa người nửa yêu.”

Tiểu Vũ vỗ mạnh xuống bàn, phẫn nộ xắn ống tay áo lên nói :

“Yêu (yêu quái) thì đã sao? Yêu ma quỷ quái cái gì chứ, quỷ và yêu không phải vẫn là cùng một nhà sao! Thân phận các ngươi cao quý như vậy thì cứ đứng ở chỗ này, đừng theo ta là được! Xem ra các ngươi cũng chỉ là người làm công cho người khác, không thể làm chủ được chuyện này. Ta sẽ tự mình đi tìm lão Đại nói chuyện!”

Nói xong, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Cẩn, ý bảo nàng cứ chờ ở chỗ này. Cũng không để ý đến ánh mắt muốn ngăn cản của nàng, cứ thế xoay người chạy về phía thư phòng của Lưu Quang.

…..

Có một số người, dù mất đi trí nhớ,nhưng hành vi cũng sẽ không thay đổi. Ví dụ như, không thèm gõ cửa, cứ trực tiếp xông vào.

Lưu Quang nằm dài trên sô pha, thấy một người bừng bừng khí thế tông cửa xông vào. Người đến âm thanh cũng đi theo. Một tiếng lão Đại của nàng làm hắn nhớ lại những chuyện trước đây.

Nữ tử áo hồng cũng không giống trước kia, mà hơi cung kính đứng trước sô pha, kinh ngạc nhìn mỹ nam đang ngủ. Lưu Quang khẽ hé mắt ra, hướng ánh mắt mê ly tới thiên hạ mới xông vào.

Trong lòng Tiểu Vũ cảm khái, mẹ ơi, làm thế nào mà Địa phủ này lại tồn tại một Diêm Vương bộ dáng hại nước hại dân như vậy chứ? Trên đời này lại có nam nhân có bộ dạng đẹp như vậy sao ?

Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của hắn…

“Có chuyện gì sao?”

Lưu Quang thản nhiên mở miệng, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng sớm loạn thành một mảnh.

Á. Tiểu Vũ nghẹn họng. Nghĩ xem nên nói thẳng vào vấn đề, hay là nên rào trước đón sau, hỏi hắn đã ăn cơm trưa chưa? Đã ăn no chưa?

Lúc trước nghe Hắc Bạch Vô Thường nói, tính tình của Diêm Vương mỹ nam không tốt lắm, bình thường không có việc gì tuyệt đối không nên chọc hắn. Nhưng nàng là một ngoại lệ, có vẻ mỹ nam này đối xử với nàng rất khác?

Ừ! Tiểu Vũ quyết tâm, mặc kệ! Tốt nhất vẫn là nói thẳng vào vấn đề, không nên hỏi đến chuyện ăn uống linh tinh.

“Diêm Vương đại nhân! Ta có thể thỉnh cầu người một chuyện được không?”

Tiểu Vũ cúi đầu, rất cung kính nói.

Người ngồi trên sô pha bỗng nhíu mày, rất rõ ràng, hắn đang khó chịu!

“Lưu Quang.”

Hắn thản nhiên mở miệng, nói ra một từ.

…A? Tiểu Vũ ngây ngốc không kịp phản ứng. Lưu Quang lường trước nàng không hiểu được, không khỏi thở dài một tiếng, lại mở miệng nói:

“Lưu Quang, tên của ta. Về sau ngươi không cần gọi ta là Diêm Vương đại nhân, có thể trược tiếp gọi tên ta, hoặc là giống như bọn Chung Quỳ gọi ta là lão Đại.”

…A. Tiểu Vũ lập tức gật gật đầu, lập tức sửa lại: “Lão đại!”

Hắn có chút bực mình, sờ sờ môi, nhỏ giọng tự hỏi: Tên của ta rất khó nghe sao? Tại sao lại cứ gọi là lão Đại?

Nhẹ giọng khẽ ho, Lưu Quang mở miệng nói:

“Thỉnh cầu ta việc gì? Chỉ cần không phải chuyện giữ nữ nhân áo xanh kia lại làm Quỷ Soa, chuyện khác đều có thể thương lượng.”

Tiểu Vũ nhướng mắt, hoài nghi Diêm Vương mỹ nam có phải đã đặt máy nghe trộm khắp nơi ở Địa phủ này không, tại sao nàng còn chưa kịp nói, hắn lại biết nàng muốn nói gì? Còn chặn họng nàng trước!

Nhưng nếu cứ như vậy mà thỏa hiệp, nàng sẽ không phải là Tiểu Vũ!

“Lão Đại!! Vì sao không thể lưu nàng lại? Bởi vì nàng là Yêu sao? Là Yêu thì đã sao! Yêu thì cũng chia thành tốt, xấu. Huống chi nàng chưa từng hại ai, thậm chí còn giúp người. Dù sao nàng cũng không muốn đầu thai luân hồi, ngươi lưu nàng lại đi, nhiều lắm thì cũng chỉ thêm một cái bát, đôi đũa mà thôi, ngươi không nhỏ mọn như vậy chứ? "

A! Lưu Quang cười lạnh.

" Nàng cũng không phải không muốn đầu thai luân hồi, mà là nàng không thể đầu thai được! Nàng đã giao mình cho chủ nhân của thân thể, đã luân hồi chuyển thế. Lưu lại chẳng qua chỉ là một khối thân thể mà thôi. Nàng lưu lại trí nhớ của cá chép tinh, hủy Yêu thân của mình, chấp nhận bám vào thân thể này, nên hiện tại chỉ được xem là nửa Người nửa Yêu, không thể đầu thai, cũng không thể tu luyện. "

Tiểu Vũ nhíu mày: " Ngươi sao lại biết rõ như vậy? Ngươi đã điều tra rồi sao? "

Lưu Quang vô lực day mí mắt, ngồi dậy nhìn Tiểu Vũ:

" Chuyện này ngươi không cần xen vào. Nhưng nhân chuyện này ta cũng muốn nói với nàng: Tiểu Vũ! Có những chuyện nhiệt tình giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng cũng không thể mù quáng giúp đỡ. Còn nữa, ta hỏi nàng, nàng đến thỉnh cầu ta chuyện này, nàng đã hỏi qua ý kiến Tiểu Cẩn chưa? Nàng ta có đồng ý ở lại đây làm Quỷ Soa hay không? "