Mọi người đi tới bên cầu Nại Hà, Dương Tiễn sai một đám thiên binh canh giữ ở đầu cầu, chính mình theo Tiểu Vũ bước lên cầu Nại Hà.
Hai người tới giữa cầu, Tiểu Vũ dừng bước lại. Nghiêng thân mình cúi đầu nhìn xuống dưới cầu.
Đây không phải là con sông bình thường, đây là Vong Xuyên Hà (sông làm quên ký ức).
Nước sông Vong Xuyên khiến vong tình.
Trong con sông này giam cầm vô số linh hồn vấn vương tình cảm. Bọn họ không chịu uống canh Mạnh bà, đối với tình duyên kiếp trước nhớ mãi không quên, liền bởi vì câu nệ chuyện này cho nên bị đưa vào Vong Xuyên Hà. Lại không biết nước sông Vong Xuyên ngày đêm cọ rửa, tất cả chấp niệm rửa sạch dưới sông này, cuối cùng quên sạch không còn gì. Bọn hắn nghĩ là đợi người ở trong sông, sợ là từ lâu không nhớ rõ hắn là ai.
Tiểu Vũ trong lòng vô cùng sợ hãi, nàng không chỉ sợ hãi nước sông chảy xiết, càng sợ sau khi nàng bị đẩy xuống, sẽ không còn được gặp lại Lưu Quang. Cho dù ngày sau có thể nhìn thấy, sợ mình không chịu được nước sông cắn nuốt, mất hết ký ức trước kia.
Lão Đại. . . . .
Ngươi đang ở đâu. . . . . .
“Tốt lắm! Đừng hy vọng sẽ có người tới cứu ngươi. Ta cũng không muốn đích thân động thủ, chính ngươi tự nhảy xuống thôi.”
Dương Tiễn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn về Tiểu Vũ. Trong óc vẫn không hiểu, Lưu Quang coi trọng nha đầu này ở điểm nào? Trừ lớn gan, còn lại thật tìm không ra chỗ nào đáng giá.
Tiểu Vũ nắm chặt tay nhỏ bé, dưới chân giống như mọc rể, gắt gao đứng bất động.
Dương Tiễn có chút không nhịn được, cau mày nói: “Chớ mè nheo, mau nhảy xuống đi. Nếu ngươi không nhảy, ta liền ra tay!”
Tiểu Vũ chợt lui về sau một bước, ngẩng mặt lên thẳng tắp trừng hướng Dương Tiễn. Con mắt trái một mảnh đỏ rực.
“Ta không nhảy. Ngươi, ngươi cút ngay!”
Dương Tiễn giật mình một cái, ánh mắt cố định trên con mắt trái đỏ như lửa hồng của Tiểu Vũ. Sắc mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Ma Yểm chi nhãn!?”
Thân ảnh thoáng một cái, liền tới trước người Tiểu Vũ, nắm lấy bả vai của nàng. Cẩn thận nhìn về phía con mắt kia. Ngay sau đó lắc đầu cười lớn.
“Ha ha! Buồn cười, thật là buồn cười! Xem ra Lưu Quang thật sự là rất thích ngươi! Thậm chí ngay cả Ma Yểm chi nhãn cũng chịu cho ngươi.”
Ma Yểm chi nhãn?
Tiểu Vũ không hiểu, không hiểu Dương Tiễn nói cái gì. Con mắt này còn có tên sao? Đây không phải là lão Đại và nàng lập thành khế ước sao?
. . . . . .
Trên đường qua hành lang, Chung Quỳ gian nan di chuyển thân thể. Mục tiêu, là mới vừa Thiên sư lệnh bài rơi xuống lúc nãy.
Phải nhanh! Phải nhanh!
Chung Quỳ chịu đựng đau đớn, dùng sức di chuyển về phía trước. Vươn tay, liều mạng nhào đến Thiên sư lệnh bài cách đó không xa.
Thật là đáng chết! Pháp lực đã dùng hết. Thậm chí ngay cả hơi sức triệu hồi pháp khí cũng không có!
Tay dời phía trước, nỗ lực nhào lên trước. Sau một hồi dùng sức, rốt cuộc chạm được Thiên sư lệnh bài này.
Tốt! Âm thầm khuyến khích mình. Chung Quỳ ổn định tâm thần một lúc, thở hổn hển. Thật không nghĩ đến, hắn đường đường là Thiên sư Chung Quỳ, thế nhưng cũng có lúc luân lạc tới thời điểm như vầy.
Tay nắm chặt Thiên sư lệnh bài, chính mình thoáng khôi phục hơi sức. Hít sâu một hơi, dùng hết hơi sức còn sót lại, đem lệnh bài kia hung hăng đánh tới hướng vách tường gian phòng của Tiểu Vũ.
Lão Đại! Nhanh trở lại!
. . . . . .
Vào ngày hôm đó thời điểm Thiên sư lệnh bài đánh tới hướng vách tường, Lưu Quang đang muốn bỏ con cờ trong tay xuống, bỗng trong nháy mắt dừng lại.
Chợt ngẩng đầu lên, mắt phải một mảnh đỏ ngầu!
Không đúng!
Kết giới bị người phá hư!
Không phải Tiểu Vũ đang nghĩ tới hắn! Mà đang hướng hắn cầu cứu!
Vừa nghĩ tới, Lưu Quang đột nhiên vứt bỏ con cờ trong tay, không chú ý cái khác, xoay người chạy ra ngoài.
Vương Mẫu lúc này đứng dậy, lớn tiếng nói: “Lưu Quang! Con không thể trở về!”
Một lời nói này, nhất thời dừng lại bước chân Lưu Quang. Chỉ thấy hắn quay mặt sang, thần sắc tràn đầy vẻ khó tin.
“Mợ? Đây tất cả đều là âm mưu có đúng không? Là người cùng cậu liên hiệp bày mưu lừa gạt ta có đúng không? Mấy ngày nay ta vẫn lo sợ bất an, lo lắng có chuyện sẽ xảy ra. Ta một lòng đề phòng cậu, lại không nghĩ rằng ngay cả người cũng gạt ta!”
Lưu Quang đau lòng lắc đầu một cái, thấy Vương Mẫu há mồm cười. Không muốn cùng với nàng dây dưa, lắc mình liền nhanh chóng rời đi.
Vừa đến Nam Thiên môn, liền gặp được một bóng dáng quen thuộc. Chăm chú nhìn lên, ra là Mạnh bà.
Giờ phút này, Mạnh bà đang bị thủ vệ thiên binh ngăn trở. Vừa thấy được bóng dáng Lưu Quang, lập tức la lớn: “Diêm Vương đại nhân! Không xong! Nhị Lang thần mang theo một đám thiên binh xông vào Địa phủ, Tiểu Vũ gặp nguy hiểm!”
Lưu Quang trong lòng hồi hộp, đầu óc trong nháy mắt trống không.
Sau khi nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc này lắc mình tiến lên, một người một cước, đá văng thiên binh thủ vệ kia, đỡ bả vai Mạnh bà, mang theo nàng cùng chạy về Địa phủ.
Tiểu Vũ, nàng ngàn vạn lần không thể có chuyện!
. . . . . . .
Dương Tiễn khoa trương cười lớn, thần sắc có chút điên cuồng. Đôi tay bắt được bả vai Tiểu Vũ.
“Tốt! Rất tốt! Hắn càng quan tâm ngươi, sau đó sẽ càng đau lòng! Ta hiện tại có chút bội phục Thiên đế. Ban đầu hắn nói muốn đem ngươi dìm vào Vong Xuyên Hà thì ta không tán thành. Ta nghĩ cần gì phiền toái như vậy, trực tiếp đem ngươi giết, không phải càng bớt việc? Bây giờ nghĩ lại, ý tưởng của Thiên đế rất hợp lòng ta.”
Tiểu Vũ bị lời nói này của Dương Tiễn mê hoặc. Không hiểu hắn rốt cuộc nói là có ý gì. Hết sức giật mình, chỉ nghe Dương Tiễn lại nói: “Ta bí mật cho ngươi biết một chuyện. Vốn là Thiên đế tính toán chu toàn. Bên này phái ta tới đây đối phó ngươi. Đợi ta đem chuyện ngươi xử lý tốt, sau đó, hắn ở Thiên giới đem trí nhớ của Lưu Quang về ngươi toàn bộ xóa mất. Chỉ là, ha ha. mới vừa rồi Chung Quỳ dùng hết hơi sức phá hư kết giới bảo vệ ngươi. Mục đích là khiến Lưu Quang biết được sớm chạy về, ta thật ra đã sớm phát hiện, chẳng qua ta cố ý để cho hắn làm. Lần này, đợi sau khi Lưu Quang chạy về, lại phát hiện ngươi đã không ở đây. Cái loại cảm giác bất lực đó, sợ là sẽ phải để cho hắn sống không bằng chết!”
Dương Tiễn càng nói càng hưng phấn, dùng sức lay lắc bả vai Tiểu Vũ. Bất chợt giật mình. Mắt nhìn chằm chằm cần cổ Tiểu Vũ bởi vì hắn lay động mà rơi ra bình thủy tinh nhỏ, thần sắc có chút hoang mang.
Đó là một sợi dây đỏ cột chặt bình thủy tinh nhỏ, trong bình có một vật thể như giọt nước mắt màu lam. Dương Tiễn cứ như vậy chợt ngơ ngẩn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào nó.
Tiểu Vũ chợt nhớ tới cái gì. Đem bình thủy tinh từ trên cổ cởi xuống, tay đưa về phía Nhị Lang thần.
“Cho ngươi!”
Dương Tiễn không hiểu, “Cho ta?”
Ừ! Tiểu Vũ gật đầu một cái. “Đây vốn chính là thuộc về ngươi!”
Dương Tiễn có chút không rõ ý tứ những lời này của Tiểu Vũ, nhưng lại theo bản năng đưa tay cầm lấy. Cảm giác giọt nước mắt màu lam kia, không khỏi có cảm giác quen thuộc.
Trong giây lát lấy lại tinh thần, nghĩ tới Lưu Quang giờ phút này sợ là đang chạy về Địa phủ, chợt vung tay lên, đem Tiểu Vũ đẩy xuống cầu.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, nét mặt Tiểu Vũ kinh ngạc , thân thể thẳng tắp rớt xuống, trong nháy mắt liền bị nước sông Vong Xuyên chảy xiết nuốt chửng.
“Ta chờ ngươi trở lại!”
Trong đầu chợt phát ra câu nói kia.
Nước sông lạnh như băng chạm đến thân thể, nhưng trong lòng Tiểu Vũ không sợ hãi.
Nàng cười nhạt.
“Lão Đại. Thật xin lỗi, sợ rằng, ta không thể đợi ngươi.”