Sau khi nghe lời giải thích của Nhị phu nhân, trạng nguyên gia đã mời đại phu đến chẩn mạch cho nàng ta nhưng sau khi đại phu bắt mạch xong thì...
“Chát..t..t..!!!”
“Tiện nhân! Người còn gì để nói...”
“ Tướng công! Thiếp..thiếp không biết”
“ Chát..t.t!!”
Nhị phu nhân chưa biết giải thích sao thì đã nhận thêm một cái tát khác. Kết quả chẩn mạch của đại phu là nhị phu nhân không hề trúng xuân dược nhưng nhị thiếu gia thì trúng mê dược cực mạnh, mãi tới hai ngày sau cậu mới tỉnh dậy, cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
“dâm phụ! đi theo ta”
“tướng công! Chàng muốn dẫn thiếp đi đâu”
“đi đâu rồi ngươi sẽ biết”
Trạng nguyên gia bước tới, nắm tóc của nhị phu nhân kéo lê ra khỏi phủ trạng nguyên, ném nàng ra ngoài đường.
“đệ đệ của ta mới có mười ba tuổi ngươi lại cưỡng bức nó, hành động như súc vật...phủ trạng nguyên ta không thể chứa hạng nữ nhân dâm đãng như ngươi...mau cút đi”
“ Hu...u...!!! tướng công, thiếp không có người thân ở Kinh Thành, chàng đuổi thiếp thì thiếp biết đi đâu đây...thiếp còn đang mang thai”
“Rầm..!!!”
Nhị phu nhân vừa bước tới thì hắn lại tung một cước, nàng ngã ra phía sau, một dòng máu đỏ thẳm liền chảy ra giữa hai chân chảy nàng, nhị phu nhân ôm bụng đau đến quằn quại, không thể ngồi dậy nổi.
“tướng công! bụng..bụng... của thiếp...đau quá”
“từ đây về sau người không còn là người của phủ trạng nguyên, biến đi cho khuất mắt ta”
Bạch Thiện hả hê đứng sau cánh cửa quan sát mọi thứ, sau khi nhìn nhị phu nhân ngã dưới đất, mới bước ra, đóng vai một người tốt đại lượng.
“Tướng công! Dù sao muội ấy cũng đang mang thai, chàng không nên nhẫn tâm như vậy” Ả đỡ nhị phu nhân đứng dậy, còn oán trách trạng nguyên gia.
“ Phu nhân! Nàng quá lương thiện, nàng có biết vừa rồi con dâm phụ này đã vu khống nàng, nói nàng hạ xuân dược, gài bẫy hại ả...bây giờ nàng còn muốn nói giúp ả sao” Trạng nguyên gia bước tới kéo Bạch Thiện về.
Nghe được những lời này trong lòng của Bạch Thiện rất sảng khoái, bên tai ả còn nghe thấy những lời xầm xì của mọi người, họ nói ả là người lương thiện, đại bồ tát, còn nhị phu nhân là dâm phụ lẳng lơ.
Bạch Thiện nghe mà mát dạ mát gan, nhưng vẫn giấu đi nụ cười đắc chí vào trong. Tiếp tục làm một người tốt.
“Tướng công! Muội ấy dù sao cũng đang mang cốt nhục của chàng, chàng không nghĩ cho mẹ thì cũng phải nghĩ cho con...chàng đừng đuổi muội ấy ra khỏi phủ mà”
“Phỉ..!!! ta khinh”
Trạng nguyên gia lại tức giận, nhổ ngụm nước bọt vào người của nhị phu nhân.
“Thứ dâm phụ như ả không biết đã gian díu với bao nhiêu gã, đứa con trong bụng chắc chắn không phải là của ta... “”Nhưng mà..” Bạch Thiện lên tiếng
“phu nhân! chúng ta vào trong thôi”
Bạch Thiện còn muốn tiếp tục làm người tốt, nhưng trạng nguyên gia đã kéo ả vào trong phủ. Hắn còn sai người khóa cửa lại không cho nhị phu nhân vào, bỏ mặt nàng trơ trội ở bên ngoài.
Mấy ngày sau lại có những lời đồn đại, có người nhìn thấy nhị phu nhân của trạng nguyên gia bị một đám thổ phỉ kéo vào trong miếu hoang cưỡng bức cho tới chết. Đương nhiên đây cũng là một kiệt tác khác của Bạch Thiện.
--------------------
“ Cốc...cốc..!!!”
“ Phu nhân! Ta là Lý đại phu, ta đến để bắt mạch cho người”
“ Cửa không khóa, vào đi..”
“két.t.!!”
Lý đại phu đẩy cửa mà bước vào, nhìn thấy Bạch Thiện đang ngồi trên ghế uống trà, dáng vẽ ả lúc này, làm cho lão bàng hoàng đến đánh rơi luôn cả hộp thuốc xuống dưới đất.
“Rầm”
Bởi vì trên người Bạch Thiện hoàn toàn không mặc gì, chỉ khoát có một chiếc sa y mỏng như cánh ve, còn không thèm buộc lại.
Hai cặp vú vểnh cao ngạo nghễ, hai nhũ hoa như ẩn như hiện mời gọi người ta chạm vào, còn eo thon nhỏ nhắn, bụng trắng phẳng phiu khiến cho lão đê mê nuốt vào nước bọt ừng ực khi nhìn xuống giữa hai chân của ả, đôi chân thon dài đang vắt chéo, ả còn ngoe nguẩy ngón chân, mời gọi lão tiến vào.
“ Khóa cửa lại” Bạch Thiện nhếch miệng cười
Lý đại phu lúc này thần hồn đã điên đảo vì ả, hoàn toàn không biết gì.
“Dạ..dạ.. Phu nhân”
Lúc lão xoay người lại thì Bạch Thiện đã ngã lưng lên bàn, cặp vú căng tròn của ả hoàn toàn thoát ra khỏi y phục, hai chân ả lại từ từ mở ra, vùng đào nguyên đen nhánh dưới ánh nến càng mị hoặc khiến cho đôi mắt Lý đại phu đỏ ngầu, như thổi nam châm bị hút vào, lão muốn đưa tay chạm vào, Bạch Thiện lại khép chân lại, tay lão hụt hẫng mà đặt lên đùi của ả.
Lý ngự y có hơi khó chịu một chút.
“Phu nhân! Không phải người muốn nuốt lời...ta đã làm theo đúng như lời người nói lại với trạng nguyên gia, nhị phu nhân không bị trúng xuân dược, bây giờ ta chỉ đến lấy phần thưởng mình nên có”
Bạch Thiện lại nhếch miệng cười, ngón chân của ả lại chọt thẳng vào đũng quần của lão, trêu ghẹo nam căn giữa hai chân, còn cười rất lẳng lơ.
“Ta muốn xem hàng trước, không được sao”
“Được..được..”
Lý ngự y lập tức thoát y hết toàn bộ y phục trên người trước mặt của ả. Thân lão tuy già, cơ thể nhăn nheo gầy yếu, nhưng nơi đó lại không hề nhỏ chút nào, đặc biệt sau khi được Bạch Thiện chọt vào, nó lại càng lớn hơn thì phải. Lão vừa cười, vừa cầm côn thịt đưa đến trước mặt ả.
“Phu nhân! Như vậy có đủ tiêu chuẩn của người chưa”
Bạch Thiện nhếch miệng cười:
“Cũng tạm chấp nhận”
Ả ngã người ra phía sau, hai chân cũng banh rộng ra.
“Đến đây... mà lấy phần thưởng của lão”
Con sói già Lý ngự y vội chạy đến đè Bạch Thiện xuống bàn, tiến hành bú mút hôn lên khắp người của ả, môi lưỡi triền miên, những sợi chỉ bạc liên tục chảy ra.
Lão buông ả ra liếm khô hết những sợi chỉ bạc đang dính trên cằm của ả, rồi dời lưỡi xuống cổ, đến hai bên vú, nhũ hoa lần lượt được lão mút vào.
Đôi tay bên dưới lại sờ vào huyệt động, tìm tới hạt châu nhỏ nhắn, ấn nhẹ vài cái thì xuân thủy lại tràn trề. Lão cúi xuống, chôn mặt vào giữa hai chân của ả, còn đặt đùi ả vắt lên vai để dể dàng bú mút, nghe thấy tiếng rên sung sức của Bạch Thiện lão như được cổ võ càng mút hăng say.
“ Á..a.!!! sướng quá...” tay ả nắm lấy tóc lão vò tới vò lui, thành một cái ổ quạ. Hai chân kẹp chặt lấy cổ lão mà rên rĩ.
“He..e.!!! ta sẽ làm phu nhân sướng hơn nữa”
Một ngón, hai ngón rồi cả ba ngón tay lão lần lượt cho vào hoa huyệt chặt khít của ả. Nhưng giữa lúc hưng phấn như thế này thì lão lại không nghe thấy tiếng rên của Bạch Thiện, cơ thể của ả cũng dần trở nên lạnh buốt.
“ Á...á...!!!!”
Lão ngẩn đầu lên thì không biết Bạch Thiện đã tắt thở từ lúc nào không hay.