Hoắc Luật vừa về tới nhà đã cởi chiếc áo sơ mi trắng ném xuống đất. Hắn bước ngay vào phòng tắm và xả vòi nước.
Từ trên cao những tia nước bắn ra và chảy từ trên tóc, lan xuống mặt và cả thân hình cường tráng nam tính của Hoắc Luật. Nước chảy ra từ vòi sen khá mạnh, chạm vào da thịt trầy xước, làm cho hắn có cảm giác rất đau rát.
“Á...!” Hai hàng mi của Hoắc Luật chau mạnh.
Hắn xoay người lại nhìn bản thân mình trong gương, khá là giựt mình. Vì hắn không nghĩ cảnh tượng sẽ ghê gớm như vậy, trên cánh tay khỏe mạnh cơ bắp săn chắc vẫn còn hằn sâu những dấu răng rướm máu và dọc hai bên bả vai xuống lưng là dấu vết cào cấu từ móng tay của phụ nữ.
“mình đúng là bị điên mà...”
Hoắc Luật nhắm mắt lại, gục đầu vào gương vì không biết làm sao để tin vào chuyện đã diễn ra. Những kí ức cứ sống động như thật, bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn...
“Rầm...m...!!!”
Hoắc Luật bật dậy và đè ngay Dục Uyển xuống giường, hai cánh tay cơ bắp của hắn như gọng kiềm, kìm chặt lấy cô. Cả người hắn như một khối đá nặng ngàn cân khiến cô không thể nào nhúc nhích, dù chỉ là một cữ động nhỏ.
Trước đây Dục Uyển đã biết Hoắc Luật rất mạnh nhưng không nghĩ hắn lại mạnh đến mức này. Tất cả sự cố gắng và lợi hại của cô đều vô dụng trước Hoắc Luật, không thể giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại.
“Mạn Ni! Mạn Ni...”
“anh buông tôi ra...tôi không phải là Hoắc Mạn Ni... tôi là Dục Uyển...không phải Mạn Ni của anh” Dục Uyển tức tối khi bị nằm dưới, tại sao hắn lại khỏe như vậy chứ, yếu đi một chút có phải cô đỡ khổ không.
“bốp...bốp...!!”
Đẩy mãi mà Hoắc Luật không nhích khỏi người cô dù là nửa phân, Dục Uyển chỉ có cách dùng cả hai tay tấn công vào ngực của hắn.
“Hoắc Luật! anh nhìn kĩ xem...tôi không phải là Hoắc Mạn Ni”
Nhưng có một chuyện đáng buồn là cho dù cô có nói cái gì, kêu gào ra sao. Tất cả đều không lọt vào tai của Hoắc Luật chữ nào. Bởi vì hình ảnh cô trong mắt hắn bây giờ là Hoắc Mạn Ni.
“Mạn Ni! Tại sao chứ...em có điểm nào không sánh bằng tên Tống Thiếu Hoành đó, tại sao chị không chọn em...hắn hơn em ở điểm nào hả...chị nói đi”
Hoắc Luật áp sát thân hình vạm võ của hắn xuống người Dục Uyển, vừa hét vừa xiết mạnh lấy đôi vai gầy của cô.
“Á...a...!!!” Dục Uyển đau đến chảy nước mắt.
“Hu..u...!!!! làm sao tôi biết được chứ....chuyện đó thì anh phải đi hỏi Hoắc Mạn Ni, tôi đâu phải là chị ta...làm sao biết anh thua kém Tống Thiếu Hoành điểm nào” Dục Uyển khổ sổ vừa nói vừa cố gắng đẩy Hoắc Luật ra.
Nhưng hắn vẫn cứng như sắt thép, nặng như đá. Cô vung tay đá chân đều không có tác dụng gì với Hoắc Luật. Thật không hiểu, cũng là anh em sinh ba, tại sao lại khác nhau đến vậy, nếu hắn giống được một nửa Hoắc Phi, có phải bây giờ cô đã không khổ sở như vậy.”Hoắc Luật! hay là anh ngồi dậy...tôi sẽ giúp anh gọi điện hỏi chị Mạn Ni, xem anh thua kém chồng chị ta ở điểm nào, rồi chúng ta cùng giúp anh cải thiện, được không” Dục Uyền lên tiếng.
Thấy hắn hơi thả lõng người, Dục Uyển cũng dần dần ngồi dậy. Nhưng lại bị hắn đè lại xuống giường.
“chưa gì mà chị đã nhớ hắn, muốn gọi điện cho hắn đến cứu chị sao...chị là của em”
Nhìn thấy sự tức giận, đố kỵ trong lời nói và ánh mắt của Hoắc Luật, Dục Uyển có linh cảm chẳng lành.
“anh định làm gì..anh đừng có làm bậy..”
“chị là thuộc về em...”
Hoắc Luật nhếch miệng cười, hắn cúi người xuống ép chặt lấy thân thể mềm mại của Dục Uyển, môi hắn bao phủ lấy môi cô.
“Ưm...m..Bốp..bốp..!!!”
“Hoắc...Ưm...”
Đôi tay đánh loạn xạ của Dục Uyển, được Hoắc Luật dẹp yên trong tích tắc. Hắn cường hãn ép chúng xuống giường, bờ ngực trần săn chắc của hắn dính sát vào ngực mềm mại của cô, cả hai đều chân thật cảm nhận được độ nóng của đối phương, họ dính sát vào nhau không kẻ hở. Dục uyển càng giãy giụa thì cảm giác va chạm cơ thể càng làm cho hắn thêm phần hưng phấn.
Nụ hôn điên cuồng bạo ngược của Hoắc Luật như muốn cắn nát môi cô, hắn mạnh mẽ tách hai hàm răng cô ra, tiến công vào trong, day dưa với lưỡi nhỏ mút lấy nó. Mùi rượu và hơi thở của hắn tràn ngập khắp khoang miệng cô, khiến cô ngợp thở...
Trong lúc cô còn đang giãy giụa, thì đôi tay của Hoắc Luật đã vân du khắp nơi, chạm vào những phần nhạy cảm trên người cô. Tay hắn luồng vào trong áo, sờ soạng vào phần bụng phẳng phiu, dày vò từng tấc thịt trên người cô.
Dục Uyển giựt mình khi nhận ra tay hắn đang di chuyển xuống dưới, giựt mạnh cúc quần và kéo khóa quần cô xuống.
“Ưa..Ưa..ưa...”
Dục Uyển cảm nhận được những ngón tay lạnh lẽo của hắn đang chà xát, miết chặt vào nơi mềm mại dưới quần lót. Cô giãy giụa khép chặt chân lại, Hoắc Luật lại tách nó ra. Hắn nắm lấy một chân của Dục Uyển đẩy lên cao, nhướng người đem dục vọng to lớn đẩy mạnh vào trong người cô, suối nhỏ bên dưới vẫn chưa tiết ra mật dịch nhưng buộc phải tiếp nhận to lớn của hắn. Dục Uyển đau đến khóc ra nước mắt.
“Á..Á..Á....!!!”
Cô bật dậy, cắn chặt lấy cánh tay cơ bắp của Hoắc Luật. Cô chắc chắn đã bị hắn xé rách. Hoắc Luật khiến cô đau như thế nào thì cô cũng phải làm hắn đau đớn như vậy.
Bởi vì quyết tâm đó, mà Dục Uyển ngậm chặt cánh tay của Hoắc Luật không buông, mỗi lần hắn mạnh mẽ tiến vào thì cô lại cắn hắn một cái. Sau vài lần va chạm xác thịt, thì đầu lưỡi của cô đã cảm nhận được mùi vị mặn của máu tanh.
Cô mở mắt ra thì nhìn thấy cánh tay của Hoắc Luật đã rướm máu. Đôi mày kiếm trên gương mặt điểm trai đang nhăn nhó, mồ hôi đang lăn dài trên trán hắn.Đối với những thứ xinh đẹp đáng yêu thì con người ta luôn có lòng trắc ẩn, cô cũng vậy, một chút từ bi ít ỏi trong cô trổi dậy, Dục Uyển đã chịu buông tha cánh tay của Hoắc Luật.
Hai tay cô vòng qua cổ của Hoắc Luật, ôm chặt lấy. Từ từ thuận theo luật động của hắn, khi cô không còn kháng cự thì sự đau đớn khi nãy cũng hết dần.
Có thể là nơi đó của cô đã bắt đầu quen dần với kích thước của hắn.
Không biết có phải vì bị Dục Uyển cắn, hay là tác dụng của thuốc mất dần, Hoắc Luật lúc này đã tỉnh táo, hắn có thể nhận ra người trước mặt không phải là Mạn Ni, nhưng vẫn không muốn dừng lại việc đang làm.
Hắn cực ghét con gái dùng nước hoa, cũng không thích họ trang điểm. Mùi hương từ mỹ phẩm hay nước hoa gây cho hắn cảm giác không thoải mái. Nhưng người cô lúc này lại tỏa ra một mùi hương rất kì lạ, vừa nhẹ nhàng vừa thanh khiết, khiến cho đầu óc hắn trở nên rất tỉnh táo và sảng khoái, hắn cứ muốn được ôm chặt lấy cô lúc này.
Của hắn lạnh lẽo thì cô lại ấm ấm vô cùng, dục vọng tham lam chỉ muốn được vùi sâu trong cô, được cô bao bọc và sưởi ấm. Cái cảm giác này quá tuyệt vời, tuyệt vời nhất mà hắn từng có.
Cho tới bây giờ, chỉ cần nhớ lại mùi hương và cảm giác bên trong Dục Uyển thì dục vọng giữa hai chân hắn lại giương cờ. Mặc dù bị bọt xà phòng phủ lấy nhưng hắn vẫn nhìn ra.
“Rầm...m...!!!”
Hoắc Luật đang tắm vẫn còn chưa mặc quần áo thì cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra bất ngờ. Hoắc Phi kéo cửa kính ra, bước vào trong bồn tắm.
“Anh có thích Dục Uyển không...”
Câu hỏi thẳng thằng không vòng vò của Hoắc Phi, khiến cho Hoắc Luật giựt mình.
“em đùa với anh sao...” Hoắc Luật không quan tâm, tiếp tục cầm vòi sen lên xịt khắp người, xem lời nói của Hoắc Phi là lời nhảm nhí.
Hoắc Phi bước tới, giựt lấy cái vòi sen của Hoắc Luật. Vẫn câu hỏi cũ.
“anh có thích Dục Uyển không”
Thái độ này của Hoắc Phi đã làm cho Hoắc Luật bắt đầu phát cáu.
“không thích...em hài lòng chưa, trả cái vòi sen cho anh” Hắn giựt lại cái vòi sen từ tay Hoắc Phi.
Nghe được chữ “không” từ miệng Hoắc Luật trên môi của Hoắc Phi bắt đầu có nụ cười. Hắn từng cho rằng phụ nữ chỉ là công cụ để giải trí trên giường, cũng không ngại cùng anh em mình share chung một người phụ nữ. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn, muốn ích kỷ độc chiếm riêng mình thứ gì đó.
“vậy thì được rồi...anh cứ từ từ mà tắm, tắm cho sạch vào, chỗ này còn dính xà phòng” Hoắc Phi hí hửng vỗ vỗ vào bọt xà phòng trên người của Hoắc Luật và đưa cả vòi sen cho anh trai.
Hắn cao bay xa chạy...
“đứng lại đó”
Hoắc Luật lấy khăn quấn quanh người rồi đi ra khỏi bồn tắm. Hắn đứng trước mặt của Hoắc Phi với ánh mắt dò xét kì lạ.”lúc ở khách sạn tại sao em lại tức giận, còn đánh anh... em biết rõ, trước giờ anh không bao giờ để cho mình bị đánh mà không đánh trả”
Hoắc Luật đưa hai tay lên cuộn tròn lại, những khớp tay kêu răng rắc nghe mà lạnh người.
“chuyện đó..là...”
“nếu không muốn bị đánh thì cho anh biết lý do”
Hoắc Phi rất là trọng sĩ diện. Trước đây, trước mặt người khác hắn chê bai thậm tệ, hạ thấp Dục Uyển không đáng một xu, là loại con gái bỏ đi. Nhưng bây giờ nếu bắt hắn thừa nhận việc mình thích Dục Uyển trước mặt Hoắc Luật, hắn sẽ không làm được.
“A...!!! hình như anh Khiêm về tới...em ra ngoài trước”
Hoắc Phi lập tức lách qua người của Hoắc Luật, rồi biến mất khỏi phòng tắm.
10 Phút sau....
Sau khi Hoắc Luật tắm xong và bước ra ngoài, hắn nhìn khắp cả phòng không thấy Hoắc Khiêm đâu, chỉ có Hoắc Phi đang trùm kín chăn.
Hoắc Luật bước tới kéo chăn của người ta lên.
“Anh Khiêm đâu...” Hắn hỏi
“em không biết... đừng phá...để em ngủ....Wo...o..!!” Hoắc Phi giả vờ ngáp rồi kéo chăn lên đắp, thật ra làm gì mà buồn ngủ nhanh như vậy, chỉ là tránh mặt của Hoắc Luật, vì không muốn ông anh này lại lôi vấn đề dang dở khi nãy trong nhà tắm ra hỏi lần nữa.
“thật kì lạ...tối như vậy, sao anh ấy vẫn chưa về”
----------------
Nhà hàng KQ...
Trong căn phòng vip mang đậm phong cách cổ điển, tại chiếc bàn tròn lớn. Hoắc Khiêm và đại diện của 3 công ty Protte, Maxis và WKin đang ở trong tình thế căng thẳng.
Từ đâu Hoắc Khiêm đã tỏ rõ thành ý nhận lỗi với đại diện của ba công ty và thể hiện quan điểm rất muốn cùng họ hợp tác.
Nhưng lại phát sinh một vấn đề...
Hợp đồng đã mở sẳn để trước mặt, nhưng giám đốc của Protte, Maxis và WKin lại không hề nhìn đến, chưa gì đã gấp lại rồi đẩy sang một bên.
“xem ra Hoắc Thị vẫn không có thành ý muốn hợp tác..” Tổng giám đốc Hà của Protte, ông ta nói.
“vậy xin hỏi...thế nào mới là thành ý” Hoắc Khiêm mỉm cười nhìn ông ta, dù tuổi đời cách khá xa nhưng phong thái “kẻ cầm đầu” so với tổng giám đốc của Protte vẫn không thua kém.
“Trong dự án xây dựng lại khách sạn P&H, chúng tôi muốn lợi nhuận của Protte sẽ tăng thêm 20%....nếu không, chuyện hợp tác xem như chưa có”
“Tổng giám đốc Hạ, Protte đột nhiên lại có yêu cầu này không phải là quá đáng, việc thương lượng và điều khoản hợp đồng đã thảo luận xong từ nhiều tháng trước...giờ các người lại đổi ý”
“khách sạn P&H vốn là một khách sạn cũ kỹ tồi tàn, nhiều năm đã thua lỗ nặng, còn nợ ngân hàng...nếu không phải Hoắc thị rót tiền vào giải quyết mọi vấn đề thì Protte có thể sở hữu được dự án này sao” Trợ lý Lưu của Hoắc Khiêm tức giận nói xen vào. “xem ra...mọi người vẫn chưa hiểu vấn đề, ngoài Hoắc thị ra còn rất nhiều công ty khác cũng có ý định hợp tác, chẳng hạn như...Dương thị, họ rất có hứng thú với dự án xây dựng lại của P&H”
“theo chúng tôi, thì người không có thành ý hợp tác là Protte thì đúng hơn” Thư Kí Trần cũng đã vào cuộc.
“nếu đôi bên đều không thoải mái, thì xem như không có lần gặp mặt này...chuyện hợp đồng lần này không thành là do Hoắc thị không muốn hợp tác, mọi người ở đây đều đã thấy” Ông ta tự mãn nhìn Hoắc Khiêm, chỉnh lại cổ áo rồi đẩy ghế ra, đứng dậy đi về.
Khi ông ta chuẩn bị kéo ghế ra thì Hoắc Khiêm lại thông thả lên tiếng...
“không biết quyết định lần này là chủ ý riêng của tổng giám đốc Hạ, hay là ý kiến của chủ tịch Hạ”
Kẻ làm chuyện mờ ám, luôn sợ sẽ bị phát hiện. Vẽ mặt của tổng giám đốc Hạ lúc này là bộ dạng của kẻ vừa bị người ta nắm thóp.
“cậu nói vậy là có ý gì” ông ta nhìn thẳng Hoắc Luật
“Tôi được biết những khoản đầu tư bên ngoài của tổng giám đốc Hạ gần đây không được suôn sẻ...thua lỗ rất nhiều, đã phải bán bớt một số cổ phần ở Protte để bù lỗ, hai ngày trước trong tài khoản của tổng giám đốc Hạ lại có số tiền 10 tỷ không rõ nguồn gốc...không biết chuyện này chủ tịch Hạ có biết không” Hoắc Khiêm lên tiếng.
“cậu cho người điều tra tôi” Hạ tổng tức giận nhìn Hoắc Khiêm
“đừng thiểu nhầm...tôi không hề có hứng thú với tổng giám đốc Hạ, hay món tiền 10 tỷ từ trên trời rơi xuống trong tài khoản của giám đốc Hạ đây...thứ tôi quan tâm là hợp tác lần này giữa Hoắc thị và Protte”
“tổng giám đốc Hạ cũng hiểu rõ...nếu hợp tác lần này không thành thì không chỉ Hoắc thị không có lợi mà Protte cũng tổn thất nặng...trọng khinh trong việc này, không biết tổng giám đốc Hạ đã nói cho chủ tịch Hạ...có cần tôi đi giải thích chuyện này cho lệnh tôn được rõ”
Sau khi nhìn chầm chầm bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống, bộc lộ thái độ giận dữ của mình thì Hạ tổng đã đặt bút kí hợp đồng mà không hèm nhìn đến những điều khoản. Lời lẽ của Hoắc Luật vừa rồi là ám chỉ nếu “ông” còn cản trở tôi phát tài thì tôi sẽ đi nói cho cha ông biết là ông đã bán đứng công ty của ông ấy. Hạ tổng rất tức giận.
“Hoắc Khiêm! cậu giỏi lắm”
“không dám nhận, sau này còn nhờ tổng giám đốc Hạ chỉ dạy nhiều” Hoắc Khiêm mỉm cười, nhìn bộ dạng tức tối của ông ta.
Hắn có thể điều tra được số tiền 10 tỷ trong tài khoản của giám đốc Hạ, đương nhiên hắn biết người chuyển món tiền đó là vào tài khoản của ông ta là ai, chỉ là không muốn nói ra.
Đã giải quyết được một người, còn lại trên bàn tròn là hai đại diện của Maxis và Kwin.
“Cạch!!!”
Một người phụ nữ ngoài ba mươi, với khuôn mặt nghiêm túc cùng gọng kính dày, có dáng vẽ của một nữ cường với bộ vest nam tính. Đại diện của Maxis, Lý tổng.Cô ta đặt ly rượu xuống bàn, rồi nhìn Hoắc Khiêm.
“Hoắc thiếu gia! lát nữa tôi còn có cuộc hẹn, nên không muốn làm mất thời gian của đôi bên, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề ... chiều nay đại diện của Dương thị đã đến tìm chúng tôi, điều kiện mà họ đưa ra tốt hơn rất nhiều so với Hoắc thị, nên chúng tôi đã quyết định hợp tác với họ...hợp tác giữa Maxis và Hoắc thị hãy để lần sau”
Nhưng khi Lý tổng vừa đứng dậy thì...
“5% cổ phần của khu thương mại Thiên Sa thật sự không phải là một con số nhỏ...xem ra chủ tịch Dương rất coi trọng giám đốc Lý đây”
Hoăc Khiêm từ từ ngẩn đầu lên..
Khác xa với vẽ mặt “có tật giựt mình” của Hạ tổng thì Lý tổng của Maxis rất bình tĩnh, đánh giá cao sự quan tâm đặc biệt của Hoắc Khiêm giành cho mình, cô ta đã chịu ngồi lại.
“đó là chuyện cá nhân giữa tôi và chủ tịch Dương, cũng không có gì phải che giấu...vì nó không liên quan đến hợp tác của Hoắc thị và Maxis, tất cả những điều kiện họ đưa ra đều nâng lợi ích của Maxis lên 10%, chúng tôi không có lý do gì mà không hợp tác cùng họ” Lý tổng lên tiếng.
“thật là ấu trĩ...” Trước sự tư mãn của Lý tổng, thì Hoắc Khiêm lại lại nhếch miệng cười.
“các người cho rằng với tất cả những rắc rối của chung cư Xóm Miễu, Maxis sắp phải đối mặt...Dương thị sẽ có thể giải quyết giúp các người”
“cậu có ý gì”
“Vèo..o..!!!”
Hoắc Khiêm thải một sấp hồ sơ xuống bàn, trước mặt của giám đốc Lý. Không biết là vấn đề gì, khi lật đến tờ giấy trắng cuối cùng thì mặt bà ta cũng trắng như tờ giấy.
“chuyện này..chuyện này sao có thể”
“không trách được các người đã quá tin tưởng vào họ, vì ai có thể ngờ một công ty lớn như S&T lại có thể phá sản trong một đêm, sáng ngày mai tin tức này sẽ được báo chí phanh phui...”
“chung cư Xóm Miễu sẽ thuộc về ngân hàng, buổi đấu gia sẽ được diễn ra mấy ngày sau đó...tôi nghĩ cũng sẽ có rất nhiều người hứng thú đến nó..”
“Tin tức này từ đâu mà cậu có” Lý tổng gấp gáp lên tiếng.
“Không quan trọng, chỉ cần biết nó là thật”
“Tổng giám đốc Lý, bà cũng hiểu rõ nguyên nhân thật sự mà Dương thị muốn hợp tác với Maxis là gì...tôi biết dự án khu chung cư xóm Miễu Maxis đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, cũng không muốn nó rơi vào tay người khác....nhưng Dương thị đang tập trung tất cả tài lực và tiền lực cho dự án ở Vịnh Thiên Sa, bà nghĩ họ có thể cùng lúc xoay sở cả hai dự án lớn như vậy...và một mình Maxis liệu có thể cạnh tranh với những công ty khác trong dự án đấu thầu nếu không có Hoắc thị”
Giám đốc Lý bị sự thuyết phục của Hoắc Khiêm, bắt đầu lung lay. Tất cả mọi người ai cũng biết chủ tịch Dương vì muốn trả thù cho con trai mình nên mới phá đám tất cả vụ làm ăn của Hoắc gia, bà cũng không muốn Maxis trở thành con cờ hi sinh trong cuộc trả thù của Hoắc Khiêm.
“tôi biết chủ tịch Mạc rất coi trọng tổng giám đốc Lý đây, muốn đào tạo cô trở thành người thừa kế...nếu vì chuyện của khu dân cư Maxis mà Chủ tịch Mạc lại nghi ngờ đến năng lực làm việc của Lý tổng đây ...thật sự rất là không tốt”
Nếu đem 5% của khu thương mại Thiên Sa chưa khởi công thì cả một tập đoàn Maxis hiện hữu trước mặt vẫn quan trọng hơn.
“được! tôi đồng ý hợp tác với các người”
Và bây giờ trên bàn ăn chỉ còn một người, là đại diện của Kwin.
“roẹt...roẹt...!!!”
“Hoắc chủ tịch thật là may mắn khi có một người con trai tài giỏi như cậu”
Đại diện của Kwin không hề gây rối như hai người kia, sau khi đọc kĩ lưỡng hợp đồng, đã đặt bút kí.
Từ đầu ông không hề bỏ sót bất kì nhất cử nhất động nào của Hoắc Khiêm. Thật ra, mục đích hôm nay ông ta đến đây cũng là vì bản hợp đồng này. Nếu trước đây ông ta còn rất nghi ngờ năng lực của Hoắc Khiêm, thì bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng vào hắn.
“rất vui được hợp tác” ông ta đứng dậy mỉm cười bắt tay với Hoắc Khiêm.
“rất vui được chỉ giáo, sau này nhờ tổng giám đốc Liêm giúp đỡ”
Mọi rắc rối đã kết thúc, đến lúc Hoắc Khiêm giải quyết xong thì bên ngoài trăng đã lên cao, ánh sáng từ khắp nơi đã được bật lên. Qua khung cửa kính hắn hoàn toàn nhìn thấy diện mạo về đêm đẹp đẽ và lung linh của cả thành phố.
“thiếu gia! xe đã chuẩn bị xong...có thể đi” Trợ lý Lưu từ ngoài cửa bước vào.
“...” Hoắc Khiêm hơi nhếch môi, rồi cầm chiếc áo lên.
Khi hắn vừa ra tới cửa, thì có một cô gái bất ngờ bước ra ngán đường hắn, là một tiểu thư có khí chất thanh nhã, với suối tóc đen mềm như thác, dáng người cao ráo xinh xắn trong bộ váy xanh ngọc bích. Đại khái là một tiểu thư quý tộc, con cháu danh môn có tu dưỡng tốt, đặc biệt là giọng nói nhẹ nhàng từ tốn.
“Hoắc đại thiếu gia! Đã lâu không gặp”
Hoắc Khiêm vừa mừng lại vừa kinh ngạc...
“Kỉ Quân”
---------- hết chương 40-----