Cô nói: “Ba mẹ,anh hai,tuy rằng con sợ người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ,nhưng con càng sợ cuộc sống nghèo khó hơn. Con không muốn một tháng mới được ăn thịt một lần,con muốn mỗi ngày đều có thể ăn thịt! Con không muốn ngủ ở nơi tối tăm,vừa đến mùa xuân đều là có nước ở trong nhà! Con không muốn mỗi ngày phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời! Ba mẹ,chúng ta đi thành phố S làm ăn đi? Cho dù là bày một quầy hàng trên vỉa hè,cũng tốt hơn so với ở nhà làm ruộng. Hơn nữa,thành phố S cách thành phố L chúng ta không xa,ngồi ô tô cũng chỉ mất mấy tiếng,nếu như thật sự không kiếm được tiền,chúng ta lại quay về là được.” Vì thuyết phục ba mẹ,Phong Thanh Thanh cũng liều mạng.
Thành phố L nằm ở phía Nam của Trung Quốc,vừa đến mùa xuân,hầu như mỗi ngày đều là mùa mưa dầm. Nhà Phong Thanh Thanh là một ngôi nhà bằng gạch bùn màu đỏ,khi mùa xuân đến,không nói đến đất trên mặt đất đều là màu đen,phía trên còn có nước đọng lại,cho nên Phong Thanh Thanh mới nói rằng khi mùa xuân đến chính là nước trong nhà.
Quả nhiên,Phong Thanh Thanh vừa nói như vậy,Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ do dự r.
Bọn họ đã khổ cả đời rồi,cũng không thể làm khổ con gái mình nữa.
“Em gái,thành phố S kia thật sự có thể kiếm được tiền sao? ” Phong Thụy Thanh không giống Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ,anh là một thanh niên nhiệt huyết,năm nay mới 20 tuổi,anh đã sớm muốn ra ngoài xông xáo từ lâu,thế nhưng ngại ba mẹ không cho anh ra ngoài,hiện tại nghe được Phong Thanh Thanh nói như vậy,giật mình hỏi.
“Đặc khu kinh tế đầu tiên của cả nước,cửa sổ đối ngoại của đất nước,kiếm tiền khó chỗ nào? Chỉ có điều,cần phải đi sớm,nếu đi muộn,tiền đều bị người khác kiếm rồi,nơi nào còn tới lượt chúng ta? ” Phong Thanh Thanh nói.
Lý Tiểu Lộ không giống đứa con trai đang dâng trào nhiệt huyết của bà,bà vừa nghe xong theo bản năng hỏi: “Thanh Thanh,con vẫn luôn ở trong trường học tập,từ đâu mà con biết được chuyện này? ”
Phong Thanh Thanh thầm nghĩ hỏng bét,cô quên mất lúc này cô là một học sinh,có điều,cô rất nhanh đã tìm ra một cái cớ tốt,nói: “Con nghe bạn học ở thị trấn bên cạnh nói. Chú của cô ấy đã sớm đi thành phố S,trước đây không lâu trở lại,kể cho cô ấy nghe,cô ấy kể lại cho con.”
“Chúng ta suy nghĩ một chút đã.” Cuối cùng Phong Kiến Thiết vẫn đành lòng bác bỏ ý kiến của cô.
Nếu Phong Kiến Thiết đã đồng ý xem xét thì việc này coi như đã thành công được một nửa.
Phong Thanh Thanh cũng không quá nóng nảy mà mà có nóng vội cũng chả có tác dụng gì.
Ở đời trước,người trong nhà không ủng hộ cô đến thành phố S làm việc,cô lén một mình chạy đến đấy,sau này cô còn nghe nói ba và anh cô cũng qua đấy tìm cô,chỉ là cũng không tìm được,tiền tiêu hết rồi,buộc phải quay về nhà.
Cô khi đó rất nỗ lực, rất nỗ lực, chính là muốn trở thành một người để cho người trong nhà nhìn xem, để cho người trong thôn nhìn xem.
Cuối cùng cô đã thành công.
Nhưnh nghĩ đến việc sau này xảy ra, Phong Thanh Thanh càng cảm thấy bản thân mình ngu xuẩn, ngu đến mức cuối cùng tự hại chết chính mình. Đời này nhất định không thể ngu như vậy được.
Vừa mới trọng sinh, lại lá mặt lá trái cùng Hạ Quế Hoa lâu như vậy, sau khi bình tĩnh trở lại, Phong Thanh Thanh lại nghe thấy bụng của mình kêu lên, cô theo bản năng sờ soạng một chút.
“Đứa nhỏ này, tối hôm qua khóc lâu như vậy, ngay cả bữa tối cũng không ăn, sáng hôm nay lại dậy muộn, cơm sáng cũng không ăn, bụng tất nhiên là đói rồi. Đợi một chút, mẹ đi làm cho con ít mì ăn.” Lý Tiểu Lộ nghe thấy bụng Phong Thanh Thanh hát vang thì ngay tức khắc cũng không thấy đau buồn nữa, lập tức nói.
Trời đất bao la làm sao lớn bằng con gái mình chứ?
Nghĩ đến mì nóng hổi, Phong Thanh Thanh cảm thấy nước miếng của mình cũng chảy ra ngoài rồi.
“Mẹ, trong nhà có khoai sọ không? Làm mì khoai sọ đi. Con muốn ăn cái này.” Phong Thanh Thanh đi qua ôm lấy cánh tay của Lý Tiểu Lộ, làm nũng nói.
“Có có. Mấy ngày trước mới đào được mấy củ khoai sọ, để ở góc tường vẫn chưa ăn đâu. Con đợi chút, mẹ đi làm cho con.” Lý Tiểu Lộ vỗ vỗ vào tay Phong Thanh Thanh, cưng chiều nói.
Phong Thanh Thanh gật đầu thật mạnh, chỉ là bụng lại phát ra tiếng kêu.
Lúc này, Phong Kiến Thiết không nhìn nổi nữa, ông nói: “Đợi mẹ con làm xong mì cũng phải mất chục phút đấy, con đi uống chút cháo để lót dạ cho ấm bụng đi. Buổi sáng ba đã xào món rau muống chua mà con thích nhất, ba còn giấu mẹ con lén bỏ vào vài quả ớt đấy.”
Phong Thanh Thanh nghe thấy có rau muống chua, lập tức gật gật đầu, chạy vào trong bếp, cầm bát đũa ra, sau đó đi đến phòng khách mở đồ ăn trên bàn ra.
Một chậu rau muống chua hơi vàng phía trên có rắc ớt đỏ đỏ, chỉ nhìn một chút, Phong Thanh Thanh đã nuốt nước miếng rồi.
Rau muống chua mà lão ba cô xào, từ ngày cô chuyển ra ngoài thì đã không còn được ăn lại nữa.
Cô múc một bát cháo đầy, gắp thêm vài miếng rau muống chua, bỏ vào trong miệng, ôi, vừa cay vừa chua, ăn rất ngon.
Cô ăn sạch cả bồn rau muống với ba bát cháo, lúc này mới bỏ bát xuống.
Vẫn là Phong Thụy Thanh lo lắng Phong Thanh Thanh ăn quá no, cho nên cưỡng chế lấy lại bát của cô.
Phong Thanh Thanh thèm thuồng nhìn cháo trắng ở trên bàn kia, trong vô thức cô đưa tay sờ bụng của mình.
Cô vừa ăn xong ba bát, nhưng mà, vẫn không cảm thấy no!
May mà, đợi lát nữa còn có mì ăn!
Chỉ trong chốt lát, Phong Thanh Thanh đã ngửi thấy được mùi khoai sọ tản ra trong không khí.
Mì khoai sọ phải để trong nồi chiên một chút, sau đó xào ngon miệng, tiếp theo mới bỏ vào trong mì sắp nấu xong, nhưng tốn rất nhiều dầu cũng do Lý Tiểu Lộ thương con gái của mình cho nên mới bỏ được như vậy.
Phong Thanh Thanh nhanh chóng chạy đến nhà bếp nhìn xem.
Lý Tiểu Lộ lại đuổi Phong Thanh Thanh ra ngoài:“Chỗ này đang rán khoai sọ, cẩn thận khoai sọ bắn lên làm con bị thương. Mau đi ra ngoài đi, đợi chút nữa là được rồi, mẹ để anh con mang ra là có thể ăn rồi.”
Phong Thanh Thanh nhìn khoai sọ chiên vàng không nỡ đi, chọc cho Lý Tiểu Lộ không nhịn được cười phá lên.
“Con thật là tham ăn!” Lý Tiểu Lộ chỉ vào mũi Phong Thanh Thanh nói.
Phong Thanh Thanh cũng không để ý, cười hi hi đi ra ngoài.