Chương 86: Sau thu tính sổ*.

(*) Sau thu tính sổ :(sau mùa thu sẽ trả thù) là thành ngữ có nghĩa ẩn dụ chờ đợi cơ hội để trả thù.

Edit: Jann

Beta: Dừa

Lúc này Nguyên Sơ đã bị thương rất nặng, mặc dù Cực Ác Ma Xà là Thất giai tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng mà cơ thể của nó cũng cực kỳ rắn chắc, suýt chút nữa là đạt đến Xuất Khiếu. Tuy rằng nó bị thương nhưng cũng không phải thứ mà Nguyên Anh bình thường có thể đánh lại được.

Nguyên Sơ có thể giết chết nó, thật sự là rất mạnh!

Dạ Trầm Uyên bị tổn thương đan điền đã được linh tuyền chữa trị, thế nhưng Nguyên Sơ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lão Lệ nhẹ nhàng đến gần, hiện tại thần hồn của lão hơi mờ nhạt, bởi vì lúc nãy hắn đã sử dụng Ngưng Thần Châm quá mức nên bị hao tổn không ít hồn lực.

"Chắc Nguyên Sơ không có việc gì đâu phải không?"

Dạ Trầm Uyên từ từ nhắm mắt lại rồi cẩn thận xem xét hai lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Mặc dù sư phụ bị nội thương rất nặng, nhưng trong cơ thể người có một luồng sinh khí đang tự chữa trị vết thương cho người. Cũng không biết sư phụ đã tu luyện công pháp gì mà còn có tác dụng như này."

Lão Lệ nghe vậy thì nở nụ cười quái dị: "Cái này, để nàng tỉnh lại sẽ nói cho ngươi biết thôi!"

Tay Dạ Trầm Uyên giơ lên, nội đan của Cực Ác Ma Xà lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn: "Ừm, cái này cho ngài, nó có chứa tà khí nên không thể để lung tung khắp nơi được."

Hắn vừa nói xong thì bỗng nhiên một quả trứng rồng màu trắng xuất hiện, sau đó nó nhảy lên ngậm lấy nội đan rồi quay trở về thức hải của Nguyên Sơ. Toàn bộ quá trình xảy ra nhanh như gió thoảng, Dạ Trầm Uyên và lão Lệ ngồi xem mà sững sờ.

Lão Lê nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình mà nhịn không được nói: "Hả, nó không có tay mà dùng cách nào để ngậm nội đan đi thế? Hơn nữa, tính cách mạnh mẽ cướp đoạt này sao lại giống như đúc với Nguyên Sơ vậy?"

Dạ Trầm uyên nhìn mấy người dở hơi này mà nhịn không được thở dài, nhưng khóe miệng lại cong lên.

"Giống sư phụ thì có gì không tốt đâu, thật đáng yêu."

Lão Lệ nghe xong thì cảm thấy không thể tin nổi! Đáng yêu? Giống Nguyên Sơ thì có chỗ nào đáng yêu chứ?

Mấy đứa này thật thích chơi đùa khiến người ta phiền lòng, quả nhiên không một người nào để lão bớt lo được!

Chờ khi Nguyên Sơ tỉnh lại đã là bảy ngày sau. Trong khoảng thời gian này, Dạ Trầm Uyên đã đi ra ngoài một chuyến để giúp đỡ Lão tổ tông của Phượng Triều quốc vây giết Nhị trưởng lão Hỗn Nguyên tông. Nhưng ở bên kia thì Đại trưởng lão lại chạy thoát, cho nên hiện tại toàn bộ Phường Triều quốc đều đang được canh gác nghiêm ngặt.

Trong nháy mắt Nguyên Sở mở mắt ra, Dạ Trầm Uyên vẫn là người đầu tiên phát hiện nàng đã tỉnh lại.

"Sư phụ!" Hắn cực kỳ vui mừng, vội vàng nhảy xuống linh tuyền hỏi han: "Sư phụ, người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Nguyên Sơ vừa tỉnh dậy nên còn hơi choáng váng, tuy nhiên rất nhanh đã phản ứng lại được: "Ta.. Ngủ bao lâu rồi? Con rắn kia chết rồi chứ?"

Cuối cùng, tảng đá trong lòng Dạ Trầm Uyên cũng rơi xuống: "Nó chết rồi, người cũng ngủ hết bảy ngày."

Nguyên Sơ gật gật đầu, ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì, hơi tiếc nuối: "Xin lỗi.. Cái kia, ta không cứu được mẫu thân của ngươi.."

Tuy rằng Mộc Cẩm Nhu đã nói nàng không phải mẫu thân ruột của Dạ Trầm Uyên, nhưng dù sao thì người ta cũng nuôi dưỡng Dạ Trầm Uyên năm năm. Mặc dù trong chuyện này còn có chỗ không rõ ràng, nhưng Nguyên Sơ vẫn muốn cứu bà.

Nụ cười của Dạ Trầm Uyên phai nhạt mất một chút, nhưng ngay sau đó lại sờ sờ tóc của Nguyên Sơ..

"Người đã làm rất tốt rồi, sự phụ, cảm ơn người."

Hắn ôm Nguyên Sơ vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, hai mắt nhắm lại.

"Chỉ là, không có lần sau có được không? Tuy rằng ta rất muốn tìm được mẫu thân, nhưng ta.." Càng không hi vọng người gặp chuyện không may.

Nguyên Sơ bất ngờ bị Dạ Trầm Uyên ôm vào ngực, không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ. Dạ Trầm Uyên.. Là quá lo lắng cho nàng sao? Thế nhưng hắn ôm nàng rất chặt.

"Khụ khụ!"

Lão Lệ bỗng ho khan vài tiếng khiến cho Nguyên Sơ giật mình, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Dạ Trầm Uyên. Lão Lệ nhìn bọn họ với ánh mắt trách cứ vì không thể khiến người khác bớt lo, sau đó nghiêm túc nói.

"Được rồi, hai đứa đều là người trong nhà với nhau còn nói cảm ơn tới cảm ơn lui làm gì? Bây giờ có một chuyện hết sức quan trọng, chúng ta phải thảo luận đôi chút."

Nguyên Sơ đi ra khỏi linh tuyền rồi dùng linh khí hong khô chính mình, nghe vậy thì chân trần nhanh chóng lại gần, vẻ mặt cực kỳ hứng thú.

"Chuyện quan trọng gì thế?"

Lúc này, Dạ Trầm Uyên cũng đi lại theo, khuôn mặt đẹp trai lại hơi cứng lại, lông mi dài rũ xuống.

"Là.. Về thân thế của ta."

Nguyên Sơ sửng sốt, cũng bởi vì lúc đó chỉ có Dạ Trầm Uyên và lão Lệ nghe thấy lời nói của Mộc Cẩm Nhu.

Mộc Cẩm Nhu nói, Dạ Trầm Uyên là con trai đã mất tích nhiều năm của vị Thái tử Đế Quốc, cũng chính là Hoàng trưởng tôn dòng chính của Đế Quốc! Mà lí do hắn ở Dạ gia, là bởi vì bị đánh tráo với đứa nhỏ của Dạ gia.

Lão Lệ chỉ dùng ba câu hai điều nói hết những chuyện này cho Nguyên Sơ nghe. Nguyên Sơ nghe xong mà kinh ngạc đến mức sắp rớt cả cằm!

Thế nào mà lại xuất hiện cả sự kiện Hoàng tử kế vị thế này? Trong cốt truyện ban đầu không có tình tiết này mà!

Không phải là nam chính nên cố gắng tu luyện theo con đường của hắn rồi sau đó trở thành người đầu tiên phi thăng hay sao? Làm sao mà đột nhiên lại nhảy ra một thân thế khủng như này?

Nguyên Sơ nghĩ như thế nào cũng không ra, nàng thấy tình huống mất không chế thì vừa cảm thấy hơi lo lắng, lại cảm thấy như này mới bình thường. Đây là một thế giới có thật, không phải nàng đã biết từ lâu rồi hay sao? Có rất nhiều chuyện mà nàng không biết, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Lão Lệ kể xong thì lại không vui nói: "Lúc trước, sau khi Tiểu Uyển rời khỏi Dạ gia đã bị đuổi giết nhiều lần. Khi đó ta đã cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nhìn những người đó cũng không giống người của Dạ gia, hơn nữa nếu Dạ gia muốn giết Tiểu Uyên thì nên ra tay từ khi còn ở Dạ gia mới đúng, không thể nào còn thả hắn rời đi. Bây giờ nghĩ lại, nhưng người đuổi giết kia rất có thể là sát thủ mà tên nhóc thế thân cho thân phận Thái tử của Tiểu Uyên phái tới!"

"Còn có chuyện như vậy sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Sơ lập tức lộ ra vẻ nghiêm trọng: "Nói cách khác, ngoài Mộc Cẩm Nhu ra thì mấy người quan trọng trong Dạ gia cũng biết chuyện này, và tên nhóc chiếm thân phận của Tiểu Uyên cũng biết? Không những vậy mà hắn còn sai người đi đuổi giết Tiểu Uyên? Đúng là nực cười!"

Dạ Trầm Uyên bình tĩnh nói: "Cũng chưa thể kết luận chuyện này như vậy, những thứ này chỉ là suy đoán trước mắt của Lão Lệ mà thôi."

Lão Lệ cũng gật đầu: "Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng ta thấy cũng nắm chắc tám chín phần mười. Tiểu Sơ, Tiểu Uyên, hai đứa cảm thấy tếp theo chúng ta nên làm gì?"

Dạ Trầm Uyên mím chặt môi, hắn không hề có ý định nhận tổ quy tông. Bởi vì vừa nghe Hoàng tử Đế Quốc là đã cảm thấy gông xiềng đầy người, mà hắn cũng chẳng cần những người thân kia, hắn có sư phụ là đủ rồi.

Nhưng Nguyên Sơ lại nói: "Cái này còn phải nói à? Chắc chắn phải cướp về chứ! Thứ thuộc về Tiểu Uyên, hắn có thể không cần, nhưng người khác cũng không được phép chiếm lấy!"

"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên không hề muốn nàng tham gia vào chuyện này, dù sao cao thủ ở Đế Quốc rất nhiều, cũng không phải trình độ như Hỗn nguyên Tông đó.

Dạ Trầm Uyên nói tiếp: "Nếu người hi vọng ta đi đoạt thì ta sẽ đi, nhưng không cho phép người ra tay."

Nguyên Sơ lại không thèm để ý: "Vì sao vậy, nhiều người thì nhiều thêm một phần sức lực, có gì không tốt đâu~"

"Sư phụ!"

Lúc này, Dạ Trầm Uyên hết sức nghiêm túc cắt đứt lời nói của nàng: "Không cho người đi bất cứ chỗ nào cả! Lúc trước, người không nói một tiếng đã bị người của Hỗn Nguyên Tông bắt đi, lại còn mạo hiểm một mình, ta vẫn chưa hỏi người đâu. Có phải sư phụ lại muốn nghịch ngợm chơi đùa nữa đúng không?"

Bây giờ, cho dù thế nào hắn cũng không thể chiều theo sư phụ để người đi gây chuyện được, suy cho cùng thể chất của nàng quá đặc biệt, nếu bị phát hiện thì hắn phải làm gì mới được?

Nguyên Sơ lập tức đứng thẳng lại, nàng tỏ vẻ đáng thương nhìn Dạ Trầm Uyên: "Đồ đệ, ngươi không thể đối xử với vi sư như vậy nha.."

Dạ Trầm Uyên xoay người sang chỗ khác không nhìn nàng nữa để tránh bị mềm lòng: "Cho người hai sự lực chọn, một là ngoan ngoãn tu luyện ở trong Thiên Châu một thời gian, người muốn làm chuyện gì thì để ta làm. Lựa chọn thứ hai chính là trở về Vạn kiếm tông, có chưởng môn ở đó thì ta mới không phải lo lắng cho người."