Chương 70: Cả đời cũng được

Edit: Xi

Beta: Dừa

Nguyên Sơ còn đang vui mừng vì mình vừa tránh được một kiếp nạn, chợt nghe lão nói như vậy, vẻ mặt lại bắt đầu lo lắng!

"Chuyện gì?"

Lão Lệ suy nghĩ một chút, lúng túng nói: "Lúc ngươi không ở đây, Tiểu Uyên có gặp một nam nhân, sau đó, dường như nó rất thích tên kia, còn hôn tên nam nhân đó!"

Nguyên Sơ hóa đá, lại vẫn là chuyện này!

Lão Lệ thở dài: "Mặc dù, ta cảm thấy hắn đang muốn ép tên kia đi, nhưng hắn hôn nam nhân đó đến hai lần, lại không hề thấy phản cảm nào chút nào.. Cho nên ta nghĩ, e là Tiểu Uyên mê Long Dương (1). "

Nói đến đây, lão lại nhíu mày càng chặt.

Nguyên Sơ thở dài: "Thì ra là chuyện này sao.. Đồ đệ lớn không nghe lời sư phụ nữa, đồ tôn tự có phúc của đồ tôn, ngài đừng suy nghĩ nhiều."

Lão Lệ nghe vậy, khiếp sợ nhìn nàng, không ngờ rằng khi Nguyên Sơ nghe được chuyện này, sẽ lại có phản ứng như vậy! Không phải nàng nên nổi trận lôi đình hay máu nóng sôi trào sao?

Lão không cam lòng: "Chuyện khác thì không nói, nhưng hai nam nhân hôn nhau là thế nào? Chuyện này ngươi phải đi khuyên nhủ hắn, ngươi là sư phụ hắn, không thể để mặc cho hắn làm bừa!"

Nguyên Sơ thực sự rất muốn bỏ qua cái đề tài lúng túng này, nàng áy náy nói.

"Nếu không.. Hay là như này đi! Ta tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với hắn, nếu sau này gặp được cô nương xinh đẹp nào, ta cũng sẽ giới thiệu cho hắn! Nhưng mà điều quan trọng trước mắt không phải là cái này, cho nên chúng ta để sau hẵng nói được không?"

Lão Lệ gật đầu một cái, dặn dò: "Đây không phải là chuyện đùa, nhân lúc Tiểu Uyên vừa để lộ manh mối, chúng ta nhất dịnh phải uốn nắn lại tư tưởng này của hắn!"

"Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.." Nguyên Sơ vội vàng phụ họa.

Thấy nàng có thái độ tốt, lão Lệ mới tạm thời bỏ qua cho nàng, Nguyên Sơ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua ải này!

Hai ngày sau, Dạ Trầm Uyên tỉnh lại trên thuyền Thiên Phương.

Hắn vừa tỉnh lại, thấy mình đang ở trên pháp khí phi hành của Nguyên Sơ, bỗng nhớ lại những chuyện trước khi hắn bất tỉnh! Mặt lập tức đỏ lên!

Đáng chết! Thế mà hắn lại để lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy trước mặt sư phụ! Đáng ghét.. Sư phụ sẽ không thấy hắn quá yếu đuối, không chịu nổi gánh nặng đấy chứ?

Dạ Trầm Uyên càng nghĩ càng sốt ruột, hắn chỉ muốn thể hiện bộ mặt tốt nhất của hắn trước mặt Nguyên Sơ, tạo sao lại thành thế này?

Hắn không biết là, chỉ khi thật lòng tin tưởng một người, mới có thể bày ra dáng vẻ chân thật nhất của mình trước mặt người ấy, thậm chí ở trước mặt nàng, khi còn không hay biết, hắn đã biến thành một đứa trẻ.

"Ngươi tỉnh rồi!" Nguyên Sơ vừa trở về, đã thấy Trầm Uyên tỉnh, nàng vội vàng lấy ra cái bàn nhỏ để lên giường, đặt bữa trưa lên.

"Đây, uống nước, ăn chút gì đi!"

Dạ Trầm Uyên vừa thấy nàng, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt liền hiện lên một tia quẫn bách, hắn bây giờ chỉ hy vọng sư phụ mất trí nhớ, quên tất thảy chuyện an ủi hắn cho đến chuyện hắn hôn mê!

Nguyên Sơ nhìn ra tâm tình phức tạp của Dạ Trầm Uyên, nàng đưa con chim cúc cu nướng trên tay cho hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi vẫn còn đang khó chịu sao?"

Dạ Trầm Uyên vội vàng lắc đầu: "Không, không có."

Hắn nhìn Nguyên Sơ, đôi mắt thâm thúy lại ngời sáng trở lại.

"Sư phụ yên tâm, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể mẫu thân ta có xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm được người!"

"Được, ngươi nghĩ vậy thì ta an tâm rồi!"

Nguyên Sơ thở phào nhẹ nhõm, nhảy lên ngồi bên mép giường hắn, đôi chân nhỏ ngắn vui vẻ lắc lắc

"Ngươi muốn làm gì cứ làm đi! Dù sao ngươi cũng có ta là hậu thuẫn vững vàng!"

"Sư phụ.."

Dạ Trầm Uyên nghe vậy nhìn nàng chăm chú, nhưng cuối cùng, những lời cảm ơn bị hắn nuốt trở vào, chỉ nói: "Sư phụ người ăn gì chưa? Người cũng ăn đi."

Vừa nói, hắn vừa xé cái đùi của con chim cút ra đưa cho Nguyên Sơ, nàng thấy vậy, không cầm lấy mà cắn luôn một miếng! Sau đó thỏa mãn nheo nheo mắt.

"Ngươi cũng ăn đi! Ta cũng không quá đói!" Nàng cắn một miếng, chẳng qua là cho đỡ thèm.

Thật ra làm một người ích cốc (2), Dạ Trầm Uyên không cần phải ăn, nhưng bây giờ, có Nguyên Sơ ở đây, nhìn nàng ăn ngon miệng, hắn cũng cảm thấy thèm ăn!

Vì vậy hắn tự làm thuật Thanh Khiết lau tay sạch sẽ xong, bắt đầu xé thịt nướng thành từng miếng nhỏ mà ăn, luôn tay đút cho Nguyên Sơ ngồi cách một cái bàn vuông nhỏ một miếng, thỉnh thoảng mới ăn một miếng.

Nguyên Sơ được Dạ Trầm Uyên chăm sóc thành quen, để Dạ Trầm Uyên đút như vậy cũng không thấy có gì sai, dù sao mấy năm trước, cũng toàn là Dạ Trầm Uyên chăm sóc nàng!

Mỗi khi Nguyên Sơ cảm thấy khát, một giây sau, Dạ Trầm Uyên đã đưa nước ra trước mắt nàng, lúc nàng thấy ngán, một chốc sau, sẽ lại có một linh quả được cắt nhỏ đưa đến.

Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ ăn đến vui vẻ, lại nhanh chóng lấy đồ ăn vặt trong nhẫn trữ vật ra.

Chiếc nhẫn trữ vật đặc biệt trên tay hắn chính là để chứa những thứ này, ví dụ như gia vị nướng, linh quả làm đồ ăn vặt, cái gì cũng có! Nguyên Sơ chỉ cần hưởng thụ là được!

Ăn no xong, Nguyên Sơ đột nhiên le lưỡi một cái, bực bội nói: "Ngươi nướng thịt ăn vẫn ngon hơn, tại sao ta làm lại không giống vị như ngươi làm chứ?"

Tại sao chứ?

Có lẽ là bởi vì lúc Dạ Trầm Uyên nướng thịt, hắn không ngại lật mặt thịt, rồi tỉ mỉ dùng bút lông quét mật ong, gia vị lên khắp mặt thịt.

Có lẽ là bởi vì Dạ Trầm Uyên sẽ ăn những miếng thịt khó ăn trước, còn cố ý đi tìm những gia vị hợp khẩu vị nàng.

* * * Nhưng quan trọng nhất là, trong món ăn mà hắn làm, còn chứa một loại cảm tình khó nói thành lời hắn dành cho nàng.

Dạ Trầm Uyên cười cười không nói, hắn xé một miếng thịt nhỏ nhét vào miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, tràn đầy dịu dàng.

"Đâu có, sư phụ làm cũng rất ngon."

"Thật sao?" Được người ta khen ngợi, Nguyên Sơ lập tức vui vẻ hẳn lên: "Vậy sau này ta cũng sẽ làm cho ngươi ăn nhé? Này, ngươi cũng đừng có chăm sóc ta nhiều quá, người ăn nhiều một chút, thịt con chim cút này đã tới Tứ giai, rất tốt cho cơ thể ngươi!"

Nguyên Sơ vừa nói vừa đưa phần còn lại đến trước mặt Dạ Trầm Uyên, hắn quá gầy, khi bé còn có chút thịt, bây giờ.. Có lẽ là do hắn luôn chăm sóc nàng, mặt nàng vẫn là cái mặt bánh bao, nhưng hắn lại gầy đi, hơn nữa nuôi mấy cũng không mập.

Vừa nhớ đến Dạ Trầm Uyên khi còn bé phải chịu biết bao khổ cực, cơm ăn cũng không đủ no, bị người ta đánh chửi không nói, còn ngoan ngoãn đi chăm sóc ngược lại cô cô mình, trong lòng nàng đau đớn không thôi, đứa trẻ khôn khéo hiểu chuyện như vậy, rất đáng được làm nam chính!

Sự chăm sóc của Nguyên Sơ lại làm cho Dạ Trầm Uyên hơi sợ hãi vì được cưng chiều, nếu là trước đây sư phụ sẽ không quan tâm những chuyện này.. Bây giờ sao lại chủ động như vậy?

Hắn bất giác nói: "Không cần đâu sư phụ, ta là ích cốc, sau này cứ để ta chăm sóc người đi!"

Nguyên Sơ ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Không được sao? Ta như vậy có phải ức hiếp ngươi quá rồi không?"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, tựa như làn sóng dập dờn, phồn hoa nở rộ: "Ta nguyện ý bị sư phụ ức hiếp." Cả đời cũng được.

(1) : Mối tình mê Long Dương - Long Dương chi phích (龙阳之癖) : Câu thành ngữ bắt nguồn từ mối tình đồng giới giữa Ngụy vương và Long Dương Quân.

(2) Ích cốc. - Nói người bỏ không ăn cơm (những người tu Phật giáo) để chuyên chú vào việc tu hành.