Chương 65: Khiêu chiến vượt cấp bậc

Edit: Xi

Beta: Dừa

"Không ngờ rằng ngươi vẫn còn sống."

Đây chính là câu nói đầu tiên của Dạ Bách Xuyên khi vừa mở miệng, mặc dù lão là gia gia của Dạ Trầm Uyên, nhưng đã hơn hai trăm tuổi, cầm quyền nhiều năm, trên người tự tỏa ra uy áp, ánh mắt nhìn Dạ Trầm Uyên hết sức phức tạp, nhưng thứ duy nhất không thay đổi, là sự chán ghét.

Dạ Trầm Uyên cũng không có chút thiện cảm nào với Dạ Bách Xuyên, hắn nói thẳng vào vấn đề chính: "Ta tới đây, chỉ vì muốn biết tung tích của mẫu thân ta."

Dạ Lỗi đứng một bên nghe vậy, vội vàng nhỏ giọng nói bên tai Dạ Bách Xuyên:

"Phụ thân đại nhân, tiểu tử này hiện giờ đã là tam phẩm luyện đan sư! Nô lệ tốt như vậy, ngàn lần không thể để cho hắn chạy thoát!"

Dạ Bách Xuyên nghe thấy thế, trong mắt lóe sáng.

Khi còn nhỏ đã phải chịu đủ loại bắt nạt, người trong Dạ gia đều biết chơi trò máu mủ tình thâm với Dạ Trầm Uyên sẽ không có tác dụng, bởi vì chắc chắn Dạ Trầm Uyên vô cùng căm ghét Dạ gia, nhưng một luyện đan sư có tài năng vô hạn đang đứng ngay trước mắt, bọn họ làm sao có thể buông tha?

Cho nên, Dạ Bách Xuyên và Dạ Lôi cho rằng việc đầu tiên cần làm là nhốt Dạ Trầm Uyên lại, buộc hắn luyện đan cho gia tộc!

Lão lạnh lùng cười nói: "Muốn biết tung tích mẫu thân ngươi, được thôi! Ngươi luyện được cho gia tộc mười ngàn viên tam phẩm linh đan, lão phu sẽ nói cho ngươi!"

Lời nói của Dạ Bách Xuyên lại khiến cho người của Dạ gia đằng sau hít một hơi khí lạnh, mười ngàn viên tam phẩm linh đan? Dạ gia bọn họ tổng cộng từ trên xuống, tối đa cũng chỉ có hơn một trăm viên tam phẩm đan dược thôi chứ? Mười ngàn viên! Đại trưởng lão cũng tham lam quá rồi!

Cố Thanh Kha nghe xong cũng tức đỏ mặt: "Thật là vô sỉ!"

Lão Lệ cũng bị Dạ Bách Xuyên làm cho tức phát cười: "Mười ngàn viên? Hắn coi tam phẩm đan là củ cải trắng hả? Có khi lấy từ quốc khố của mấy nước nghèo nhỏ xung quanh cộng lại cũng chưa đủ mười ngàn viên ấy chứ? Hơn nữa, lúc trước bọn họ đối xử với ngươi như vậy, bây giờ còn muốn ngươi luyện đan cho bọn họ? Nằm mơ! Cho chó ăn còn hơn cho bọn họ!"

Dạ Trầm Uyên cười khẩy lắc đầu: "Đại trưởng lão đúng là rất biết nói chuyện."

Hắn lấy một chai thuốc màu xanh nhạt trong lồng ngực ra.

"Ở đây của ta có mười viên Trúc Cơ đan, tam phẩm đan dược cao cấp, nếu ai nói được tung tích của mẫu thân ta, ta sẽ cho kẻ đó."

Hắn mới nói một câu, người của Dạ gia sau lưng Dạ Bách Xuyên ai nấy đều lộ ra vẻ thèm thuồng, Trúc Cơ đan chính là đồ tốt! Có nó, từ Luyện Khí đại viên mãn cũng có thể thăng cấp lên được Trúc Cơ! Hơn nữa dù sao chuyện này cũng có thể giải quyết xong chỉ bằng một câu nói.

Người trong gia tộc bắt đầu rục rịch, Dạ Bách Xuyên làm sao có thể không cảm thấy được? Nếu như không phải do lão còn đứng ở đây, tất cả những người kia của Dạ gia nhất định sẽ khẩn trương giao dịch với Dạ Trầm Uyên, đúng là một đám được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!

Dạ Bách Xuyên hừ lạnh: "Sao nào, không chịu? Gia tộc này sinh ra ngươi nuôi nấng ngươi, ngươi bây giờ đã là luyện đan sư, nhưng ngay cả một chút đan dược cũng không thể luyện chế được cho gia tộc, bất trung bất hiếu như vậy, ngươi không biết cái gì là biết ơn, lão phu nhất định phải giáo huấn lại ngươi!"

Dứt lời, Dạ Bạch Xuyên đột nhiên ra tay, lao về phía Dạ Trầm Uyên!

Dạ Trầm Uyên lùi về sau một bước, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một cây chủy thủ (*) màu đen, một vầng sáng chợt lóe, hắn nắm chặt chủy thủ, không hề sợ hãi mà nghênh đón chính diện.

(*) Chủy thủ là con dao găm nhỏ

Thấy Dạ Trầm Uyên lại dám giao thủ với Đại trưởng lão, ai cũng thấy rõ ràng là hắn đang tự tìm chết, lại cảm thấy hắn thật lợi hại.

Dẫu sao Dạ Trầm Uyên cũng mới mười bốn tuổi, nhưng hắn không chỉ là tam phẩm luyện đan sư, mà còn có cả sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, nếu biết trước Dạ Trầm Uyên có tương lai như thế này, khi hắn còn nhỏ bọn họ sẽ không bao giờ đối đãi với hắn như vậy, để bây giờ bỏ lỡ mất một thiên tài.

Một trảo này lại đánh vào không khí, Dạ Bách Xuyên bây giờ cũng đã có chút hiểu biết với thực lực của Dạ Trầm Uyên: "Không ngờ, ngươi lại đã tới Trúc Cơ!"

Hơn nữa còn mạnh hơn Trúc Cơ nhiều, nếu không, tu vi của lão cao hơn Dạ Trầm Uyên đến hai đại cảnh giới, không thể nào chỉ với một chiêu đã bị thất thủ? Thật là kỳ quái!

Dạ Trầm Uyên không nói gì, hôm nay hắn tới đây, hắn chưa từng có ý định gây chuyện, nếu không lúc đầu hắn cũng sẽ không để lộ ra thân phận luyện đan sư, những ân oán năm xưa, chính lúc này, dùng thực lực để giải quyết đi!

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, các luồng sáng không ngừng lóe lên, hai người liên tiếp giao thủ, không thể phân thắng bại.

Người của Dạ gia ở đây còn tưởng rằng, có Đại trưởng lão ra tay, chỉ chốc lát Dạ Trầm Uyên sẽ phải bó tay chịu trói, nhưng rốt cục năng lực của Dạ Trầm Uyên lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Hắn không chỉ có tốc độ ở Kim Đan kỳ, mà còn có cả thần thức của Kim Đan kỳ, càng đáng sợ hơn là, trên người Dạ Trầm Uyên cực kỳ nhiều pháp bảo! Dạ Bách Xuyên nhiều lần tung đòn tới hắn, đều bị pháp bảo cản lại!

"Thì ra là pháp bảo Tiên giai!"

Chính Dạ Bách Xuyên cũng có cảm thấy áp lực, vốn là lão cho rằng, mình có thể dễ dàng khiến Dạ Trầm Uyên đầu hàng, thậm chí còn thấy Dạ Trầm Uyên đang tự tìm đường chết, nhưng sau khi giao thủ, lão mới biết mình sai vô cùng!

Dạ Trầm Uyên này rốt cuộc là có bao nhiêu cơ duyên? Có thể chống lại sự khiêu chiến vượt cấp bậc của lão, lại còn không hề sợ hãi?

Trong mắt lão thoáng hiện sát ý, Dạ Trầm Uyên càng lợi hại bao nhiêu, lão càng muốn giết hắn bấy nhiêu, nếu như Dạ Trầm Uyên chỉ là Trúc Cơ bình thường, lão có thể tha cho hắn một mạng, nhưng mà bây giờ, Dạ Trầm Uyên phải chết!

Nghĩ như vậy, lão cũng không định nương tay nữa, Dạ Lỗi đứng một bên thấy thế, vội vàng hô: "Phụ thân, không thể giết hắn, phải bắt sống!"

Nhưng mà vô dụng, Dạ Bách Xuyên đột nhiên lùi về phía sau một bước, hai chân cắm vào giữa tảng đá xanh, hét lớn:

"Nguyên sóng âm!"

Nguyên sóng âm là tuyệt học võ kỹ duy nhất của của Dạ gia, có thể dùng sóng âm làm thương nặng thần thức của đối phương!

Dạ Trầm Uyên híp mắt: "Chính là lúc này!"

Lão Lệ cười lạnh một tiếng: "Nhìn ta đây!"

Ngưng thần châm vô hình đột nhiên đâm về phía Dạ Bách Xuyên, mà Dạ Trầm Uyên ở đối diện cũng đang phải đối phó với công kích sóng âm của đối phương, thế nhưng cơ thể lại như một chiếc thuyền con, nhanh chóng lao về phía Bạch Dạ Xuyên!

Xuối xùng, dưới sự tấn công bằng sóng âm, Dạ Trầm Uyên khạc ra một búng máu, Dạ Bách Xuyên thấy hắn đã ép tới gần, bèn vươn tay muốn bóp lấy cổ hắn, nhưng lại đúng lúc này, bất chợt bị lão Lệ dùng ngưng thần châm tấn công!

Dạ Bách Xuyên thảm thiết kêu một tiếng, hay tay ôm đầu, Dạ Trầm Uyên nắm lấy cơ hội, dùng cây chủy thủ đen, hung hăng đâm vào ngực Dạ Bách Xuyên!

"Đại trưởng lão!"

"Cha!"

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, nhưng bởi vì phạm vi tấn công của Nguyên sóng âm quá lớn, mọi người đều không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn Dạ Bách Xuyên bị Dạ Trầm Uyên dùng chủy thủ đâm trúng!

Dạ Bách Xuyên bị thương, tàn nhẫn đánh Dạ Trầm Uyên một chưởng! Sau đó lùi lại mấy bước, vội vàng nhét đan dược vào miệng, khống chế không cho vết thương chảy máu.

Một chưởng kia của lão dùng hết sức lực, mặc dù có pháp bảo Tiên giai làm lá chắn, Dạ Trầm Uyên cũng bị thương nặng, thế nhưng lúc này, hắn lại nở nụ cười quỷ dị.

"Nổ."

Hắn chỉ nói một chữ, Dạ Bách Xuyên lại hoảng sợ phát hiện ra trên người mình có thêm một tấm Linh bạo phù! Nó bị Ẩn Thân phù đặc thù che giấu, chỉ có trong chớp nhoáng sắp nổ tung mới có thể bị nhìn thấy!

Chỉ nghe "Đùng" một tiếng thật lớn, cả viện bị vụ nổ làm chấn động! Khắp nơi đều là cát bay đá chạy, khói bụi tung bay, mà Dạ Bách Xuyên bị vùi lấp đã không còn thấy bóng dáng.

Dạ Lỗi khó tin quỳ xuống đất, phụ thân đại nhân.. Sẽ không, sẽ không chết như vậy chứ? Ngài là một Kim Đan cường giả! Mà Dạ Trầm Uyên bay giữa cát bụi, lại bắt đầu cảnh giác lên.