Edit: Xi
Beta: Dừa
Sự việc năm đó rõ ràng là một trò hề, chẳng qua là người của Dạ gia cũng chỉ mong Dạ Trầm Uyên chết đi cho xong, nên mới đâm lao thì phải theo lao, trục xuất hắn ra khỏi cửa.
Nếu không ai mà thèm tin, một đứa trẻ tám tuổi không có linh lực, có thể giết chết một cường giả Trúc Cơ?
Dạ Lỗi bị Cố Thanh Kha nói cho bẽ mặt, nhưng lão lại không dám vô lễ với Cố Thanh Kha, đành trút hận lên Dạ Trầm Uyên: "Làm sao, bây giờ ngươi trở về là vì muốn đoạt quyền sao? Muốn làm gia chủ của Dạ gia, cũng còn phải xem mọi người có chấp nhận ngươi không đã!"
Ánh mắt Dạ Trầm Uyên có chút giễu cợt, Dạ gia bây giờ cắm rễ ở nhị đẳng quốc, còn phần lớn thế lực của gia tộc ở nhất đẳng quốc, nghe vô cùng oai phong, nhưng hắn không muốn một chút gì từ Dạ gia. Mà lão Lệ trong thức hải đã tức muốn nổ tung: "Cái lão già này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin vậy? Ngươi bái nhập Vạn Kiếm Tông, xét về thực lực, so ra cũng hơn hẳn cả nửa Đế quốc, sư phụ ngươi mặc dù chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng cái thân phận đó đến cả công chúa Đế quốc còn phải kính trọng! Cái lão già ngu ngốc này lại cho rằng ngươi tới cướp vị thế, nếu hắn mà thấy đống bảo bối mà ngươi thu thập được trong Thiên Châu, còn không phải là sẽ phát điên à?"
Dạ Trầm Uyên nói với Dạ Lỗi: "Ngài nghĩ nhiều rồi, ta không phải tới cướp cái gì của ngài, lúc trước, mẫu thân ta bị các người bắt phải tái giá, bây giờ ta chỉ muốn biết, bà đã được gả cho ai?"
Cho đến nay, mẫu thân chính là cái gai trong lòng Dạ Trầm Uyên, hắn không còn nhớ nổi những chuyện lúc năm tuổi, nhưng lại nhớ duy nhất một điều, là mẫu thân hắn bị ép tái giá, bây giờ hắn đã đủ năng lực, nhất định phải đưa được bà về.
Những kẻ tới đón tân nương khi ấy, tu vi thấp nhất là ở Trúc Cơ kỳ, còn kẻ mà mẫu thân hắn phải gả cho, nghe nói là lão Hầu tước Nguyên Anh kỳ sắp già chết tới nơi, nhưng cụ thể là ai, hắn cũng không rõ, dù sao ở nhất đẳng quốc cũng có tới hai mươi chín kẻ như vậy.
Dạ Lỗi vừa nghe thấy Dạ Trầm Uyên đến đây là để tìm con tiện nhân kia, con ngươi đảo một cái, tên Dạ Trầm Uyên này hẳn là phải có kỳ ngộ* nên mới dám tìm đến tận cửa, đã như vậy, chi bằng lão đoạt lại kỳ ngộ của hắn.
*Cuộc gặp gỡ đặc biệt, trùng hợp, đúng thời điểm, trong này chỉ dạng may mắn gặp được thứ gì đó
Vì vậy, lão cười lạnh.
"Mẫu thân ngươi được Nguyên Anh tôn giả vừa ý, là nó có phúc, hơn nữa tung tích của nó, tại sao ta lại phải nói cho ngươi?"
Dạ Trầm Uyên biết lão ta muốn cái gì, lấy một chiếc bình ngọc từ trong ngực ra đặt lên bàn: "Tứ phẩm Tăng Ích đan, đổi lấy đáp án từ ngài thì thế nào?"
Nhìn theo ngón tay hắn đặt lên bàn, Dạ Lỗi trong nháy mắt mặc kệ nhi tử còn đang kêu rên ủa mình, ôm lấy bình ngọc, khẩn trương hỏi: "Ngươi lấy nó ở đâu?"
Nhìn Dạ Trầm Uyên thế nào đi nữa cũng không giống kẻ có thể mua được tứ phẩm đan dược!
Ai ngờ Dạ Trầm Uyên cười nói: "Ta là tam phẩm luyện đan sư, lúc trước, thỉnh thoảng có thể luyện ra tứ phẩm đan dược, có vấn đề gì sao?"
"Không thể nào!" Không chỉ Dạ Lỗi, mà Cố Thanh Kha cũng ngây người! Cả Triều Tịch quốc chỉ có hai nhị phẩm luyện đan sư, đều là hai ông lão, cả đời sẽ không thể luyện lên tam phẩm, nhưng Dạ Trầm Uyên mới mười bốn tuổi, lại nói mình là tam phẩm luyện đan sư? Làm sao có thể? Thấy bọn họ không tin, Dạ Trầm Uyên liền chìa tay ra, ngón tay hắn hơi động một cái, trên đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa màu trắng, hắn tiện tay cầm mấy loại dược thảo ném vào, ngọn lửa kia chợt bùng lên lớn hơn, những linh dược kia hóa thành chất lỏng hội tụ một chỗ, chỉ chốc lát sau, nhất phẩm Tĩnh Tâm đan đã hoàn thành, tổng cộng có chín viên, xoay vòng quanh trên đầu ngon tay hắn.
Trong nháy mắt, cả căn phòng tràn ngập mùi đan dược, phương thức luyện đan thần thần kỳ như vậy, khiến tất cả những người ở đây đều sợ đến ngây người! Ngay cả Dạ Vi vốn đang nằm dưới đất kêu la thảm thiết, cũng ngơ ngác nhìn sang bên này.
Nhất định phải dung hợp thuần thục với linh dược đến mức tận cùng mới có thể không cần dùng lò luyện đan, không cần gì khác cứ thế luyện chế, thủ pháp cao siêu như vậy, đừng nói là tam phẩm, cho dù là ngũ phẩm luyện đan sư cũng không làm được!
Sau khi Dạ Trầm Uyên thể hiện xong, ánh mắt của Dạ Lỗi nhìn về phía hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng!
Bảo bối, đây chính là một đại bảo bối!
Nếu có thể nhốt Dạ Trầm Uyên lại, buộc hắn luyện đan cho bọn họ mỗi ngày, nếu như vậy, rất nhanh thôi Dạ gia có thể tiến đến nhất đẳng quốc.
Dạ Lỗi vẫn luôn hướng tới nhất đẳng quốc, nhưng lại không tìm ra cách nào, lúc này thấy Dạ Trầm Uyên, như tìm được hy vọng! Hắn cẩn thận kiểm tra tu vi của Dạ Trầm Uyên, lại chợt nhận ra, cứ cho rằng hắn mang theo pháp bảo che giấu tu vi, nhưng Dạ Trầm Uyên mới mười bốn, cho dù thiên tư (tài năng thiên bẩm) của hắn có khá hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ là Luyện Khí đại viên mãn, dẫu sao tam phẩm luyện đan sư cũng không cần quá nhiều tu vi chống đỡ, lão còn lâu mới tin rằng Dạ Trầm Uyên có thể lợi hại như thế! Lúc này ra tay, lão nắm chắc chín phần có thể bắt được Dạ Trầm Uyên!
Mà Dạ Trầm Uyên dường như không phát hiện điều gì khác thường, cười hỏi: "Bây giờ có thể nói cho ta chưa? Mẫu thân ta ở đâu?"
Từ xưa tiền tài đã làm mờ mắt người, huống chi là nguồn tài vật khổng lồ?
Dạ Lỗi nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên thay đổi sắc mặt!
"Được lắm, ngươi dám trộm đan dược của Dạ gia ta, người đâu! Bắt tên trộm này lại cho ta!"
Hắn vừa ra lệnh, đột nhiên mười mấy người xông vào buồng, trong đó có ba kẻ là Trúc Cơ, ngoài ra đều là Luyện Khí, xem ra quy mô rất lớn nha!
Cố Thanh Kha đứng một bên biết rõ sau khi Dạ Trầm Uyên để lộ tài năng, chắc chắn sẽ có chuyện xấu, nàng vội vàng kéo Dạ Trầm Uyên, nói: "Huynh đi mau đi, muội đối phó với bọn họ!"
Nói xong, Cố Thanh Kha đột nhiên phóng hết khí thế ra ngoài, sau đó người của Dạ gia khiếp sợ nhận ra, Cố Thanh Kha mới chỉ có mười bốn tuổi, tu vi lại đã đến hậu kỳ của Trúc Cơ! Điều này quả thực quá đáng sợ!
Sắc mặt Dạ Lỗi lập tức thay đổi!
"Ngươi đã đến Trúc Cơ? Hơn nữa còn là hậu kỳ?" Mấy năm nay, nó chỉ toàn biểu hiện thực lực ở Luyện Khí kỳ mà thôi!
Cố Thanh Kha cười nhạt: "Ở trên mảnh đất toàn sói này, ai lại không tự giữ cho mình một con át chủ bài? Trầm Uyên ca ca, huynh đi đi, muội sẽ tìm huynh sau."
Dạ Trầm Uyên hơi sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, trước đây, hắn chưa từng nghĩ Cố Thanh Kha đã ở hậu kỳ của Trúc Cơ, chỉ là, có lẽ người ta cũng có kỳ ngộ đi?
Dạ Trầm Uyên lắc đầu: "Muội không cần vì ta mà làm như vậy."
Dẫu sao lúc bé bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, thực sự nàng không cần vì hắn mà đấu đá với người trong nhà.
Gương mặt xinh xắn của Cố Thanh Khê hơi đỏ lên, không dám nhìn thẳng hắn.
"Lúc trước muội không cứu được huynh, lần này, muội tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ lại làm hại huynh!"
"Được lắm!" Dạ Lỗi sau khi hết khiếp sợ, tức giận đến nỗi bật cười: "Dạ gia bọn ta mấy năm nay tiếp đãi ngươi đàng hoàng tử tế, thì ra ngươi lại là một bạch nhãn lang () ! Ngươi cứ chờ đấy, chờ ta xử lý xong Dạ Trầm Uyên, sẽ lại bắt ngươi! Vừa khéo nhi tử của ta cũng rất vừa ý ngươi, cứ để ngươi ở lại làm thiếp cho nó thôi! Chắc hẳn Cố gia cũng sẽ không vì một nữ nhi ăn cây táo, rào cây sung (*) mà tự đi tìm rắc rối!"
(*) Bạch nhãn lang: Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
(**) : 吃里扒外: Cật lý bát ngoại – ăn cây táo, rào cây sung: Nhận lợi ích từ bên này, nhưng lại bán sức cho nơi khác.
"Nếu vậy, ngài cũng phải có bản lĩnh này mới được!"
Cố Thanh Kha hừ lạnh một tiếng, dùng pháp bảo, nhanh chóng tiến công về phía Dạ Lỗi!
Cùng lúc đó, Dạ Lỗi lớn tiếng hạ lệnh: "Các ngươi không cần để ý đến ta! Mau lập tức bắt lại Dạ Trầm Uyên! Nhất định phải bắt hắn lại!" Hắn vừa nói xong, trong phòng đột nhiên xuất hiện các vầng sáng của linh khí, cánh cửa "ầm" một tiếng bị phá vỡ, Dạ Trầm Uyên dẫn những người đó đi vào trong sân, mà bên ngoài viện, không ít tiểu bối (người vai dưới) của Dạ gia đang tập trung.