Edit: Xi
Beta: Dừa
Dạ Trầm Uyên mỉm cười.
Hắn nói: "Không phải ta thích nam nhân, ta chỉ thích huynh mà thôi."
Nguyên Sơ đột nhiên không biết phải nói gì nữa: "Vậy ngươi thích ta ở điểm nào? Chúng ta mới quen biết có mấy ngày.. Quyết định này của ngươi có phải quá vội vàng rồi không?"
"Vội vàng ư?"
Hắn lại ghé sát lại gần Nguyên Sơ, nở nụ cười khó hiểu, ánh mắt cũng rất áp lực.
"Huynh vừa xuất hiện, đã chiếm trọn ánh mắt ta, huynh chỉ cần vui vẻ một chút, cũng đã làm tim ta đập thình thịch rồi.."
Hắn càng tiến tới gần hơn, càng hùng hổ hơn, làm Nguyên Sơ không tự chủ được mà phải ngả ra sau!
".. Từ khi gặp huynh, ta đã muốn được chạm vào huynh. Được chạm vào huynh rồi, ta lại muốn hôn huynh, nếu như vậy chưa phải là thích, vậy quả thật ta đã quá vội vàng rồi."
Giọng nói của hắn dễ nghe như thế, giọng điệu cũng chân thành như thế, bị hắn nhìn chằm chằm mà tỏ tình như vậy, Nguyên Sơ ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt không kìm được mà đỏ lên, một giây sau, tay hắn, nhẹ nhàng vuốt gò má nàng.
Mặt nàng mềm mại lại hơi nóng, thật là làm người ta lúc nào cũng muốn được thưởng thức..
"Đặc biệt là những lúc huynh nhìn ta thế này, ta rất khó kiềm chế được mình."
Giọng hắn từ tốn kìm nén, nói đến đây, không nhịn được mà chậm rãi cúi đầu xuống..
Gương mặt tựa tiên giáng trần của hắn dần dần phóng to ra trong mắt Nguyên Sơ, hơi thở của nàng như ngừng lại, chỉ một giây nữa thôi, hai bờ môi sẽ chạm vào nhau!
Nguyên Sơ đột nhiên dùng sức đẩy Dạ Trầm Uyên ra, vẻ mặt hoảng sợ bật dậy!
"Ta.. Ta chợt nhớ ra thê tử ta ở quê sắp sinh! Cáo từ cáo từ!"
Nói xong, mặt nàng đỏ bừng, hoảng loạn bỏ chạy!
Lúc này, chỉ còn một mình Dạ Trầm Uyên ở ven hồ, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Lão Lệ yên lặng một lúc, nói: "Vậy ra, là ngươi cố tình làm thế để cho hắn bỏ đi à, tại sao?"
Lão biết Dạ Trầm Uyên là người rất biết kiềm chế, hôm nay thái độ hắn khác thường như vậy, chỉ có thể là do hắn muốn dọa cho người kia bỏ chạy, nhưng tại sao? Bởi vì tên đó giống Nguyên Sơ?
Một hồi lâu sau Dạ Trầm Uyên mới rời mắt: "Không có gì.."
Hắn lạnh nhạt nói: "Người kia tu vi quá cao, hắn đi theo ta sẽ không có lợi cho việc tu hành của ta, chỉ có thế thôi."
Lão Lệ tất nhiên sẽ không tin cái lý do này của hắn, chỉ là nếu như Dạ Trầm Uyên không muốn nói lão cũng sẽ không ép, dù sao Dạ Trầm Uyên cũng đã lớn vậy rồi, cũng nên có sự tính toán của chính bản thân.
Thật ra thì Dạ Trầm Uyên chỉ nghĩ là, hắn sẽ phải đi về Dạ gia, hắn không muốn để cho Nguyên Sơ phải gặp mấy người ở Dạ gia, không muốn để cho nàng biết, hắn đã từng phải sống cuộc sống như thế nào, những thứ u ám đó nàng không cần phải biết, trong lòng nàng chỉ cần tràn ngập ánh mặt trời, tiếp tục sống vui vẻ là được rồi.
Tất nhiên, hắn cũng nên yên lặng một chút, thực lực của hắn bây giờ chưa đủ, nhất định phải tự kiềm chế mình, nhưng chỉ cần ở bên cạnh nàng, việc kìm nén liền trở nên xa vời không thể với tới, hắn phải nghiêm khắc với mình hơn một chút, mới có thể có được tất cả những thứ hắn muốn trong tương lai!
Trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng, Dạ Trầm Uyên hít thở sâu mấy lần, mới cúi đầu chậm rãi ăn thịt rắn, dáng vẻ cô đơn, tịch mịch.
Mà cách đó không xa, Nguyên Sơ đang dựa lưng vào thân cây, thở hổn hển, một lúc sau, nhiệt độ trên mặt nàng mới giảm đi một chút.
Tổn thọ quá! Nam chính thích đàn ông! Cuộc sống này liệu còn có thể tiếp tục được nữa không? Còn có thể không?
Nguyên Sơ cảm thấy như mình vừa bị đâm một phát chí mạng, nhất là lúc Dạ Trầm Uyên cúi xuống hôn nàng, chỉ thế mà tim nàng lại đập rộn lên?
Quả nhiên không thể chịu nổi những con người có bề ngoài dễ nhìn mà, rốt cuộc lúc nãy nàng đã kích động vì cái quái gì?
Nhưng mà hẳn là Dạ Trầm Uyên phải trở về Dạ gia..
Nàng cũng muốn đi xem trò hay xem sao..
Nhưng nàng cũng không muốn làm rối tung mọi chuyện lên!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Sơ rối rắm, đột nhiên, đôi mắt nàng sáng lên!
Dạ Trầm Uyên thích đàn ông, cho nên không hề có chút cảm giác nào đối với đại mỹ nhân lả lơi như Kỷ Hồng Nhan, nếu vậy, nàng cứ biến hóa thành loại người như Kỷ Hồng Nhan mà đi theo Dạ Trầm Uyên, chẳng phải là sẽ không còn cần lo lắng gì nữa sao?
Điều duy nhất đáng tiếc là một người tuấn tú như Dạ Trầm Uyên lại thích đàn ông, nhưng mà xu hướng tính dục của con người đều là tự do, là một người tự do, là một sư phụ sáng suốt, nàng vẫn chớ nên can thiệp nhiều vào vấn đề xu hướng giới tính của cái tên này thì hơn, cứ coi như không biết đi, nếu không đứa trẻ kia sẽ lúng túng lắm!
Nguyên Sơ vừa nghĩ vừa túm chặt tóc của mình.
Aiz, gien tốt như vậy, thật đáng tiếc..
Sau khi Dạ Trầm Uyên ổn định cảm xúc, sử dụng pháp khí, một mình vượt qua nửa Chư Thiên Giới, đến nước Triều Tịch.
Lần trước bay trên bầu trời này, là lúc Nguyên Sơ nhận hắn làm đồ đệ, đưa hắn đi.
Dạ Trầm Uyên nhớ lại mấy năm trước, khi vừa mới gặp nhau, trong lòng thổn thức không thôi, nhưng không thể phủ nhận, sau khi gặp nàng, thế giới của hắn vốn âm u, lại tràn ngập ánh nắng từ nàng, chỉ là.. Có chút mệt nhọc.
Dạ Trầm Uyên phi hành (bay trên không) không ngừng suốt mười ngày, sau khi đến nơi, việc đầu tiên hắn làm là đi cúng tế cho những con người đáng thương vì hắn mà chết năm đó, sau đó mới ngự kiếm (*) bay đến Đô Thành.
(*) : 御剑 [ Yù jìan] - Ngự Kiếm Thuật hay còn gọi là Ngự Kiếm Phi Hành là kỹ thuật điều khiển kiếm từ xa để cưỡi lên nó bay lên trời thành tiên.
Ở Chư Thiên Giới, các thế lực phân chia rõ ràng, chỉ có Đế quốc và Thập Đại Tiên Môn.
Đế quốc chiếm một nửa diện tích của phía nam Chư Thiên Giới, dưới trướng có hơn ba ngàn nước nhỏ, các nước dựa vào thực lực mà phân chia nhất, nhị, tam đẳng, mà Triều Tịch quốc chính là nước nhỏ nhị đẳng, cũng không quá xuất sắc.
Thập đại tiên môn chiếm cứ phía bắc Chư Thiên Giới, cũng có các nước, chỉ là đa số các nước đều rất nhỏ, chia làm mười khu vực, đều bị Thập Đại Tiên Môn chia nhau thống trị.
Dạ Trầm Uyên nhìn các thành trì bên dưới càng ngày càng rõ ràng, hơi nheo nheo mắt, nhẹ nhàng cười.
Từ khi tám tuổi hắn đã rời khỏi nơi này, mà bây giờ, hắn đã trở lại!
Kinh đô Triều Tịch quốc.
Các thị trấn được phân chia ngay ngắn rõ ràng, được quản lý bởi các Phủ nha, ở trong phạm vi của Đế quốc, tất cả các nước nhỏ cũng bị ràng buộc theo luật chung để dễ dàng quản lý dân chúng, cho nên ở đường cái của nơi này tuyệt đối không hề có tình trạng tự do tán loạn như ở trong phạm vi của Thập Đại Tiên Môn, khắp nơi đều có mùi của quy tắc và luật lệ.
Con nít ở đây cũng được tập hợp lại để kiểm tra linh căn (**), rồi được đưa vào học viện tu hành, không giống như Thập Đại Tiên Môn, ba năm mới chọn một nhóm đệ tử.
(**) : 灵根 [ Líng gēn] – Linh căn: Tức là người có khả năng cảm nhận được linh khí của trời đất
Phong tục hai bên có rất nhiều bất đồng, nhưng nhìn chung, ở Đế quốc, mối quan hệ giữa người với người vẫn có nhiều áp lực hơn một chút, hay nói rộng hơn, người tài của hơn ba ngàn nước nhỏ cuối cùng đều sẽ bị đưa đến Đế quốc, để đảm bảo địa vị của Đế quốc, cũng đảm bảo sự phồn vinh vĩnh cửu.
Trên một con phố khác phồn vinh nhất của kinh đô Triều Tịch quốc, có một tòa phủ đệ (nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ) to lớn hoa mỹ, nhìn qua, chỉ sợ còn quý phái, sang trọng hơn cả đô thành của Triều Tịch quốc, trên tấm biển treo ngoài cửa chỉ đề một chữ duy nhất - Dạ!
Dạ thật ra họ của Đế quốc! Trước khi Dạ gia tới nước Triều Tịch, tổ tiên đều là vệ quân cho Hoàng thất của Đế quốc.
Sau đó, trong một lần tình cờ gặp vận may, tổ tiên có người lập công lớn, mới đặc biệt ban thưởng cho bọn họ họ Dạ, cho nên từ sau mười mấy năm trước Dạ gia thoát ly khỏi Đế quốc, sau đó tự lập môn hộ, cái họ Dạ này làm cho bọn họ nhảy thẳng lên vị trí đệ nhất thế gia ở Triều Tịch quốc trong nháy mắt.
Ngay cả quốc vương của Triều Tịch quốc, cũng phải nhún nhường ba phần với Dạ gia, cũng tạo nên cái tính nết mắt cao hơn đầu cho đám hậu bối.
Dạ Trầm Uyên đứng trước cửa Dạ gia, nhìn cánh cửa quen thuộc, tuổi thơ u ám tựa như thủy triều một lần nữa nhấn chìm hắn, chỉ là hắn nhanh chóng giữ vững lòng tin, đi vào bên trong. Nhưng ngay khi hắn vừa chuẩn bị gõ cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.