Chương 59: Chỉ hắn được nhìn.

Edit: Trang

Beta: Giang

Hắn không thể kiềm chế sự vui sướng của mình. Lúc con trai mở ra hắn nhìn thấy nàng, thật sự hắn rất muốn hôn nàng. Giống như mấy năm trước đó, hôn lên môi nàng.

Nguyên Sơ hơi buồn bực vỗ vỗ lưng hắn: "Ngươi thật sự sợ bóng tối à?"

Dạ Trầm Uyên rầu rĩ ừ một tiếng. Có Kỷ Hồng Nhan ở đây, hắn không thể làm quá mức được, cho nên hắn dùng sức ôm chặt Nguyên Sơ một chút nữa rồi mới buông ra, nhìn sâu vào mắt nàng.

"Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp."

Kỷ Hồng Nhan thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra: "Thì ra là sợ bóng tối à? Ha ha Tiểu Trầm Uyên đúng là rất thú vị nha."

Nàng tiến tới gần bọn họ, ngăn cách Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên ra, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi sợ bóng tối, tốt nhất nên tìm một đạo lữ song tu, tỷ tỷ ta đây tự tiến cử làm gối ôm cho ngươi, thấy thế nào?"

Dạ Trầm Uyên nhìn nàng một cái, khẽ nhíu mày. Dù sao cũng có người ngoài ở đây, hắn dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Ta không cần." Hắn nói xong, nhìn Nguyên Sơ: "Nhưng mà tiền bối, vết thương của người.. Ta giúp người xem xem có ổn không?"

Kỷ Hồng Nhan thấy Dạ Trầm Uyên chỉ biết quan tâm tới Nguyên Sơ, không vui nói: "Vết thương của hắn lúc nãy ta đã băng bó ổn rồi."

Nói cách khác, Kỷ Hồng Nhan đã nhìn thấy thân thể của sư phụ hắn.

Dạ Trầm Uyên nhìn Kỷ Hồng Nhan bằng ánh mắt muốn giết người, nghiêm túc nói: "Dược liệu của ngươi làm sao tốt bằng của ta, ta là luyện dược sư."

Lúc hắn quay lại nhìn Nguyên Sơ, biểu cảm lại cực kỳ mềm mại: "Hãy để ta băng bó lại vết thương cho người."

"Hả?" Nguyên Sơ không hiểu lý do gì nhưng lại theo thói quen gật đầu: "Được!"

Vừa nãy đúng là nàng cũng cảm thấy Kỷ Hồng Nhan băng bó rất qua loa.

"Ngươi! Các ngươi!" Kỷ Hồng Nhan bị bọn họ làm cho tức muốn chết, nàng quay đầu đi mặc kệ bọn họ.

Dạ Trầm Uyên cũng không thèm để ý tới nàng, dẫn Nguyên Sơ đi tới bên cạnh hồ. Tóm lại, thân thể của sư phụ, chỉ có hắn mới có thể đụng vào. Dấu vết của người khác, đều phải tẩy rửa cho sạch.

Băng gạc cũ bị lột hết ra, Nguyên Sơ không nhìn được khẽ rên "ư" một tiếng. Vết thương trên lưng bị móng vuốt của Giao băng cào một miếng là chỗ bị thương nặng nhất.

Dạ Trầm Uyên nhìn miệng vết thương của nàng, sát khí trong mắt từ từ lan ra, khuôn mặt trở nên dữ tợn, những đường gân xanh trên cổ nổi lên thấy rõ.

Nguyên Sơ thấy hắn chậm chạp vẫn chưa làm gì, nàng nghĩ chắc mấy vết thương làm cho hắn sợ, nên nàng nhẹ nhàng nói.

"Có phải rất đáng sợ không? Ha ha.. Thật ra không đau một chút nào. Nam tử hán đại trượng phu, chút thương tích nhỏ này có đáng gì? Cho dù có đứt một chân, ta cũng sẽ không nhăn một.. Ai da! Ngươi muốn giết người à?"

Nguyên Sơ còn chưa nói xong, Dạ Trầm Uyên đã mạnh bạo ấn miếng vải bông trên tay hắn lên vết thương của nàng. Thấy Nguyên Sơ đau đớn co rúm người lại, hắn vội vàng buông tay ra, đau lòng vô cùng. Chỉ là, hắn nghĩ tới Nguyên Sơ không quý trọng bản thân mình như vậy, hắn rất tức giận.

Xem ra, sau này hắn phải quan tâm chăm sóc cho sư phụ nhiều hơn, nàng không hề chú ý tới bản thân chút nào, hắn nhất định phải ở bên cạnh nàng mới được.

Quá trình băng bó lúc sau đơn giản hơn nhiều, sau khi Dạ Trầm Uyên rửa sạch miệng vết thương liền dùng linh dược tốt nhất bôi cho nàng.

Hắn vừa băng bó vết thương vừa kể lại kỳ ngộ ở dưới hồ.

Thì ra lúc hắn ở dưới hồ đã nhận được truyền thừa sinh tồn dưới nước, hắn còn nhặt được một quả trứng rồng đã mất đi sức sống.

Nhưng vì hắn có huyết mạch Thần Hoàng, lão Lệ lại có bí pháp cho nên hắn hao tốn nửa lượng máu trên người mới cứu trứng rồng sống lại được, cũng ký khế ước sinh mệnh với nó.

Ban nãy, trứng rồng không cách nào chui vào Thiên Châu được nhưng bây giờ nó lại vào được rồi. Dạ Trầm Uyên còn hỏi Nguyên Sơ có muốn xem qua không.

Nguyên Sơ nghe được, cảm thấy đúng là hết nói nổi hắn luôn.

Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dạ Trầm Uyên, nghiêm túc hỏi: "Ngươi đối với ai cũng không hề đề phòng như vậy sao?"

Dạ Trầm Uyên ngạc nhiên.

Nguyên Sơ lại nói: "Ngươi mới Trúc Cơ đã đem cơ duyên của mình kể hết cho người khác nghe như vậy. Rốt cuộc, ngươi có biết trứng rồng và không gian giới tử quý giá tới cỡ nào không? Ngươi như vậy là đang mong chờ người khác tới giết người cướp của sao?"

Dạ Trầm Uyên bị nàng trách mắng, khóe miệng hơi cong lên.

"Người đã cứu mạng ta."

Hắn cúi đầu xuống tiếp tục băng bó vết thương cho Nguyên Sơ: "Cho nên, người không phải người khác."

Nguyên Sơ bị hắn nói cho nghẹn họng, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Có thể ta cố ý đối xử tốt với ngươi, sau đó đợi cơ hội cướp bảo vật. Tiểu tử à, không thể không đề phòng người có tâm đâu."

Lão Lệ ở trong thức hải cũng không ngừng quở trách hắn: "Đúng vậy đó, tên tiểu tử nhà ngươi có thể giữ bí mật một chút được không? Tuy rằng tên tiểu tử không rõ lai lịch này đối với ngươi khá tốt, nhưng ngươi cũng không thể cái gì cũng kể hết cho hắn nghe."

Dạ Trầm Uyên cẩn thận gật đầu: "Ta sẽ nhớ kỹ, tiền bối yên tâm đi, ta sẽ không nói với người khác đâu."

Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, Nguyên Sơ vỗ vỗ vai hắn, nói: "Được, xem ra ngươi biết nghe lời."

Tiếp theo, đợi Nguyên Sơ đỡ hơn một chút, cả ba người bọn họ lại nhảy xuống hồ Thiên Cực, lấy tất cả những gì có trên người con Giao băng. Sau đó còn xẻ một miếng thịt trên người nó nướng ăn tại chỗ.

Đống lửa phát ra âm thanh tí tách, Dạ Trầm Uyên cúi đầu nướng thịt. Lão Lệ trong thức hải cũng bắt đầu nghi ngờ một chút, hỏi hắn: "Tiểu Uyên à, vừa nãy lúc đánh nhau ta phát hiện ra tên Nhạc Trầm Câu này thật sự rất tin tưởng ngươi nha. Mà trước đó ở bí cảnh cũng vậy, hắn rất giống với Nguyên Sơ, hay biết trước truyền thừa ở đâu nhưng mà bản thân hắn lại không đi lấy, lại đẩy ngươi đi. Cho nên ta nghi ngờ hắn chính là Nguyên Sơ cải trang thành."

Dạ Trầm Uyên vẫn cúi đầu không nói gì.

Lão Lệ thấy vậy cũng không đúng lại nói tiếp: "Nhưng nếu đúng là Nguyên Sơ, lúc nãy nàng hôn lên vỏ trai tại sao Đồng Tâm trai lại mở ra? Không phải nam nhân hôn mới có thể mở ra sao?"

Đột nhiên Dạ Trầm Uyên cầm xiên thịt nướng trên tay cắm xuống đất: "Có phải nàng hay không, thử một cái sẽ biết ngay."

"Thử như thế nào?" Lão Lệ tò mò hỏi.

Ngay lúc đó, Kỷ Hồng Nhan thò đầu tới tiện tay cầm luôn xiên thịt mà Dạ Trầm Uyên vừa nướng xong.

"Thơm quá đi!"

Nàng khen xong, vừa ăn vừa nói: "Tiểu Trầm Uyên, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu tu luyện đây?"

Nguyên Sơ nghe được cũng nhìn về phía Dạ Trầm Uyên, nhưng Dạ Trầm Uyên lại nói: "Tạm thời ta muốn tạm ngưng tập luyện về nhà một chuyến."

Hắn nói về nhà nhưng cũng không giống như những người bình thường khác, tu luyện thành công vinh quang trở về quê cũ, hắn quay về để trả thù.

Thực ra hắn đã nghĩ kỳ rồi, khi tu vi Trúc Cơ ổn định hắn sẽ trở về nhà một chuyến. Bây giờ tu vi của hắn đã được củng cố, đây chính là thời điểm thích hợp để trở về nhìn xem.

Nguyên Sơ ở bên cạnh nghe xong nháy mắt máu huyết sôi trào.

Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Nam chính quay về trả thù, nàng đã chờ xem màn kịch này lâu lắm rồi.

Kỷ Hồng Nhan cũng cười nói: "Được đó, ta với ngươi cùng nhau quay về gặp cha mẹ ngươi. Nhân tiện đem chuyện của chúng ta nói với họ. Bọn họ nhất định sẽ thích ta."

Kỷ Hồng Nhan ý cười đầy mặt.

Dạ Trầm Uyên nói: "Vì lòng tốt và sự giúp đỡ nhiều lần của ngươi nên ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Nhưng chuyện giữa ta và ngươi sẽ không có khả năng đâu, ngươi cũng không cần đi theo ta nữa."

Nguyên Sơ nghe xong có chút mất tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, một đại mỹ nhân như Kỷ Hồng Nhan vậy mà Dạ Trầm Uyên cũng không muốn dẫn theo, chắc cũng không cho nàng theo rồi. Nàng nên làm cái gì mới có thể đi cùng hắn qua đó xem kịch hay đây? Lại một lần nữa Kỷ Hồng Nhan bị Dạ Trầm Uyên dứt khoát từ chối, nàng cứ nhịn hết lần này tới lần khác, cuối cùng lửa giận bừng lên, không nhịn nổi nữa rồi.