Chương 51: Nữ phụ mất đi mị lực.

Edit: Trang

Beta: Giang

Người của Tiết gia trong lòng khiếp sợ, chí khí sụt giảm, trận pháp kia cũng tiêu tan. Kiếm quang đã biến mất mà người tiếp kiếm lại không tổn hao một cọng tóc nào.

Nàng tiến lên vài bước, không biết biến từ đâu ra cây quạt cầm trên tay phe phẩy, lắc lư, cười lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, trông có chút tà ác.

"Tiểu gia ta không muốn nhìn thấy nhất chính là chuyện nam nhân đánh nữ nhân, có chuyện gì, tới nói với ta."

Vị tiểu gia phong lưu phóng khoáng, khí chất vô song này là ai? Đương nhiên chính là Nguyên Sơ biến hóa thành a.

Nàng không nghĩ tới, nhanh như vậy mà bản thân đã có thể nhìn thấy cảnh tượng Dạ Trầm Uyên làm anh hùng cứu mỹ nhân, xem ra trong khoảng thời gian này nàng đã không uống công dạy dỗ hắn.

Hơn nữa, nàng đã biến thành như vậy cũng không sợ Dạ Trầm Uyên nhận ra.

Nàng cũng không ngờ rằng, ánh mắt của Dạ Trầm Uyên đang đứng phía sau đang quan sát nàng thật kỹ.

"Ngươi.. Ngươi là người ở đâu tới?" Sao có thể tiếp được một đòn mà bọn họ - bốn người toàn lực công kích, tu vi của người này.. Bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Nguyên Sơ cười một cách đắc ý hơn. Căn bản nàng biến thành một người có ngũ quan cực kỳ bình thường. Nhưng vì biểu cảm linh động của nàng lại tạo ra vài phần phô trương.

"Hỏi hay lắm, ta là ai ư? Ta chính là người giữa đường gặp chuyện bất bình thì ra tay tương trợ, anh hùng cứu mỹ nhân a!"

Người của Tiết gia không cam lòng, một người cầm đầu trẻ tuổi tức giận nói: "Tiền bối, người có biết nữ nhân này cố ý làm nát mất linh dịch trăm năm khó tìm của Tiết gia ta. Chẳng lẽ chúng ta không nên tìm nàng ta tính sổ sao?"

"Ây.." Nụ cười của Nguyên Sơ cứng đờ, nàng cũng đã biết Kỷ Hồng Nhan sẽ gây chuyện. Nhưng mà nàng cũng chỉ ngạc nhiên một chút rồi lại tiếp tục phe phẩy cây quạt, ra vẻ giàu có rồi nói: "Linh dịch trăm năm? Chẳng lẽ là tạo hóa Lưu li dịch? Đúng là rất khó có được, như vậy đi, ta dùng cái này đổi với ngươi."

Hắn nói xong, vung cây quạt lên, một bình ngọc nhỏ bay qua chỗ đối phương. Chàng trai trẻ - người của Tiết gia nhận lấy, vừa nhìn thấy hắn ta lập tức thay đổi biểu cảm, giây tiếp theo hắn ta nhanh chóng cẩn thận mang cái lọ nhỏ cất đi.

Những người xung quanh đều tò mò muốn chết, cũng không biết được người nam nhân lợi hại này đã cho Tiết gia cái thứ gì?

Nguyên Sơ lại bình tĩnh phe phẩy cây quạt cười nói: "Như vậy là đủ rồi chứ?"

Mấy người của Tiết gia liếc nhau, sự hùng hổ vừa rồi đã biến mất, còn hành lễ của vãn bối với trưởng bối: "Như vậy là đủ rồi, vừa rồi vãn bối có điều mạo phạm, mong tiền bối thứ tội."

"Không sao không sao, nếu không có việc gì nữa, các ngươi hãy về đi."

"Vâng, chúng vãn bối xin cáo lui."

Mới vừa nãy còn đằng đằng sát khí, vậy mà vì sự xuất hiện của người thần bí này, toàn bộ đều tan thành mây khói. Lão Lệ trong thức hải nói: "Tuy rằng ta chưa từng gặp qua nam nhân này, nhưng mà tại sao vừa nhìn đã cảm thấy có chút quen thuộc vậy ta?"

Dạ Trầm Uyên không nói gì.

Nguyên Sơ xử lý xong chuyện vặt của Tiết gia, quay đầu lại nhìn Kỷ Hồng Nhan đầu tiên.

"Vị tiểu mỹ nhân này chắc đã bị sợ hãi, không biết tại hạ có được vinh hạnh mời ngươi đi Phương Hương các – một nơi xa hoa bậc nhất tòa thành này ăn một bữa cơm xoàng, uống một chút rượu, có được không?" Nàng rất tự tin, tuy rằng mình biến ra một khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng mị lực vô song. Thế nhưng thật không ngờ Kỷ Hồng Nhan cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, mà nhanh chóng gục xuống dựa vào người Dạ Trầm Uyên, gương mặt thẹn thùng nói: "Vừa rồi đa tạ ngươi, ngươi tên là Dạ Trầm Uyên đúng không? Ta tên Kỷ Hồng Nhan, ngươi đã cứu ta hai lần rồi."

Ngay lập tức Nguyên Sơ mất hứng, hai má vô thức phồng lên, rõ ràng nàng mới là người cứu nàng ta mà, không lý nào mà nàng ta lại đi cảm tạ Dạ Trầm Uyên!

Toàn bộ hành động xụ mặt của nàng đều thu vào trong mắt Dạ Trầm Uyên, làm ánh mắt của hắn càng thêm thâm trầm.

Dạ Trầm Uyên cúi đầu suy nghĩ, mạnh mẽ rời khỏi tay Kỷ Hồng Nhan. Tiến tới vài bước, nhìn Nguyên Sơ trang trọng hành lễ.

"Vãn bối Dạ Trầm Uyên, đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp."

Lúc này sắc mặt Nguyên Sơ mới thay đổi, cây quạt trong tay phe phẩy càng thêm vui sướng.

Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa! Vẫn là đồ đệ của nàng lễ phép nhất.

"Khụ, không có gì, vừa rồi ta chỉ muốn cứu vị tiểu mỹ nhân kia thôi, tiện thể cứu ngươi, ha ha, tiện thể thôi!"

Dạ Trầm Uyên nghe xong, tràn ngập ý cười trong mắt nói: "Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?"

Xưng hô à.. Nguyên Sơ nhe răng cười: "Ta họ Nhạc, tên là Trầm Câu, ngươi cứ gọi ta là Nhạc huynh được rồi."

"Vâng, Nhạc huynh."

Kỷ Hồng Nhan đứng bên cạnh, không cam lòng nhìn Nguyên Sơ chằm chằm, thật là! Đây là chuyện quái gì vậy, không thèm nhìn nàng mà lại bận rộn đi quyến rũ tiểu thiếu niên kia sao?

Mà hai người kia đang nói chuyện với nhau cũng không phát hiện ra. Nguyên Sơ thu cây quạt lại, cười nói: "Ta thấy trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi Phương Hương các ngồi đi. Ta lớn hơn hai ngươi, để ta mời khách."

Dạ Trầm Uyên nghĩ nghĩ, hạ giọng nói: "Vậy ta cũng không từ chối."

Thế nhưng cũng hoàn toàn không có ý định hỏi ý kiến của Kỷ Hồng Nhan. Làm đại mỹ nữ Kỷ Hồng Nhan tức giận một trận.

Rất nhanh, qua ba tuần rượu, ba người vui vẻ hẳn lên. Trong lúc Kỷ Hồng Nhan nhìn Dạ Trầm Uyên bằng ánh mắt đầy quyến rũ mà hắn cứ giống như bị mù, không nhìn thấy, chỉ lo nói chuyện phiếm với Nguyên Sơ.

Căn bản Nguyên Sơ nghĩ rằng Dạ Trầm Uyên đã nhận ra mình, nhưng thấy biểu cảm của hắn rất tự nhiên, không có gì là không ổn, mới buông bỏ những nghi ngờ của mình.

Cũng phải, nàng vì sợ Dạ Trầm Uyên và lão Lệ nhận ra mình nên đã dùng mặt nạ Tiên giai pháp bảo Thiên Diệp. Pháp bảo này mang vào, giả nam giả nữ đều được, biến đổi toàn bộ hơi thở, cho dù là có tu vi Nguyên Anh cũng không nhận ra.

Hơn nữa, tuy rằng lão Lệ lợi hại nhưng bây giờ cũng chưa khôi phục được trình độ kia, chắc chắn không nhận ra, Dạ Trầm Uyên lại càng không thể phát hiện được.

Tưởng tượng như vậy, nàng tiếp tục yên tâm thoải mái nói chuyện phiếm với họ, giả bộ cực kỳ vui vẻ.

Nhưng Kỷ Hồng Nhan bên cạnh lại cực kỳ bất mãn, hai người nam nhân đều không quan tâm tới sự tồn tại của nàng. Nàng nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên lớn giọng nói

"Đúng rồi! Nếu mấy người chúng ta hợp ý nhau, hay là chúng ta kết bạn cùng nhau đi hồ Thiên Cực, thế nào? Nghe nói ba ngày trước, dưới hồ Thiên Cực xuất hiện ánh sáng của bảo vật, chúng ta cùng tới đó thử vận may."

Nguyên Sơ không có ý kiến gì, nàng tới đây để chơi nên nghe vậy gật đầu liên tục.

Dạ Trầm Uyên hơi nhìu mày, nói với Kỷ Hồng Nhan.

"Kỷ tiên tử, ta cũng không có ý muốn kết bạn với ngươi, ăn bữa cơm này xong ta mong ngươi cứ đi trước đi." Gương mặt đang tươi cười của Kỷ Hồng Nhan cứng đờ. Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời có nam tử chê bai nàng như vậy.

Nàng tức giận nắm chặt đôi đũa, ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng không hề cười, nói:

"Ngươi không muốn ta đi cùng, chẳng lẽ ngươi muốn nam nhân này đi cùng ngươi?"

Lời nàng nói vốn là lời nói lúc tức giận, nhưng không ngờ Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ liếc mắt một cái, thật kỳ lạ lại gật đầu.

"Nếu Nhạc huynh không chê."

Thái độ của hắn nghiêm túc làm Kỷ Hồng Nhan suýt chút nữa tức muốn lật bàn. Nàng kìm nén tức giận, ấm ức nói:

"Rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng nam nhân này mà lại làm ngươi ghét bỏ ta như vậy?"

Dạ Trầm Uyên nhàn nhạt nhìn nàng một cái rồi nói: "Ít nhất thì Nhạc huynh cũng không phải người chưa làm gì đã bị người khác đuổi giết."

Nguyên Sơ ngồi không cũng trúng đạn: "..."

Kỷ Hồng Nhan vừa nghe đã hiểu Dạ Trầm Uyên ngại phiền toái. Nhưng mà nàng khó khăn lắm mới tìm được một thiếu niên hợp mắt như vậy. Nàng không muốn buông tha cho hắn, vì thế nàng lấy lui làm tiến, nhìn Nguyên Sơ đầy quyến rũ.

"Nhạc tiền bối, người cũng cảm thấy ta phiền phức sao?"

"Cái này.." Nguyên Sơ vừa định nói, đã bị Dạ Trầm Uyên cắt ngang: "Nhạc huynh là người đơn thuần, không nỡ từ chối, tại sao ngươi phải làm khó hắn?"