Edit: Thanh Trang
Beta: Dừa
Dạ Trầm Uyên đứng bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, bất đắc dĩ mỉm cười nhìn nàng, giây tiếp theo, cái thứ đen thui kia bị ném vào lồng ngực hắn, từ trong thức hải, truyền tới giọng nói đắc ý của Nguyên Sơ.
"Cực phẩm linh tuyền thạch, có bổn mạng pháp bảo này về sau ngươi thăng Trúc Cơ có thể thành công rồi!"
Không đợi Dạ Trầm Uyên lại muốn cảm ơn thêm một lần nữa, lão Lệ đã tức muốn lật bàn!
Rốt cuộc nàng là lão gia gia thân cận hay lão là lão gia gia thân cận? Nhãi ranh Nguyên Sơ có cần mỗi lần đều cướp lời nói và diễn xuất của lão không? Lão không hề có cảm giác về sự tồn tại của mình.
* * * Không, vẫn có cảm giác tồn tại, lão giống như một cái bóng đèn siêu cấp!
Họ cứ như vậy mà cãi nhau ầm ĩ, rồi đi xuôi theo hướng gió, xuôi theo nước, tới dưới chân núi cạnh thác nước, Dạ Trầm Uyên muốn thăng lên thành Trúc Cơ.
Trong thời gian ba năm, vào một lần tình cờ, Dạ Trầm Uyên lại có thể mở ra thêm một huyệt khiếu nữa, cũng có nghĩa là, việc thăng lên Trúc Cơ của hắn so với người khác sẽ gian nan hơn gấp mười lần, Nguyên Sơ ngồi bên cạnh vừa canh giữ vừa ăn trái cây, lão Lệ hơi lo lắng một chút.
"Ta sống mấy vạn năm rồi, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ, cũng chưa từng thấy ai là Thần Hoàng huyết mạch lại khai huyệt khiếu sớm như vậy. Càng khai nhiều huyệt khiếu, tấn thăng lại càng khó khăn.. Hắn sẽ không thăng Trúc Cơ thất bại chứ?"
Còn Nguyên Sơ ở bên cạnh bình tĩnh hơn: "Yên tâm đi! Hắn có hai danh sư như chúng ta dạy dỗ, làm sao có thể thất bại khi thăng lên Trúc Cơ? Ngươi không tin ngươi nhưng cũng phải tin tưởng ta nha!"
Lão Lệ nháy mắt càng lo lắng thêm.
Ở bên cạnh thác nước, Dạ Trầm Uyên ngồi xếp bằng ở trên một phiến đá cuội, thừa nhận khảo nghiệm tôi thể. Thần Hoàng huyết mạch bá đạo ở chỗ nó có ba mươi sáu huyệt khiếu nhưng khai mỗi một huyệt khiếu đều có thể hóa thành một đan điền. Nói cách khác, nếu ba mươi sáu huyệt khiếu của hắn đều mở ra, thì so với cùng giai cấp, hắn nhiều hơn tới ba mươi sáu đan điền, này không phải một phép tính một cộng một bằng hai mà là biến đổi từ lượng thành chất!
Dĩ nhiên, hắn mở càng nhiều huyệt khiếu, muốn tấn chức cũng càng khó khăn, khó trách lão Lệ nói, vào thời kỳ thượng cổ, tuy rằng thực lực Thần Hoàng huyết mạch kinh người nhưng cuối cùng phần lớn vẫn chết vì thiên kiếp tấn thăng, thế cho nên loại huyết mạch mạnh mẽ này cuối cùng dần dần thoái hóa, hiện giờ càng ít người biết đến.
Nhưng hắn không bỏ được, hắn nhất định phải thành công, bởi vì còn có người đang chờ hắn bảo vệ!
Nghĩ như vậy, linh khí quanh người hắn càng lay động mạnh thêm! Hắn ngăn chặn linh khí xâm nhập vào cơ thể, lại một lần nữa ngưng tụ linh khí trong đan điền, chỉ cần làm linh khí hóa thành chất lỏng được là hắn có thể thăng Trúc Cơ thành công.
Nguyên Sơ ngồi một bên rất nhàm chán, bởi vì thăng Trúc Cơ cần thời gian rất dài, nàng muốn bảo vệ Dạ Trầm Uyên nên không thể chơi cũng không thể ngồi thiền, làm cái gì thì được đây?
Nguyên Sơ nhìn cây cối um tùm xung quanh, cùng với thác nước rì rào, nghĩ thầm mình có nên đi dạo hay lặn xuống đấy không.
Ngay lúc nàng đang nghĩ như vậy, một người từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập vào trong nước! Bọt nước bắn tung tóe, Nguyên Sơ nhìn Dạ Trầm Uyên ngồi trong kết giới một cái, rồi ẩn thân trốn đi.
"Yêu nữ, trốn chỗ nào?"
Một tiếng quát lớn truyền đến, Nguyên Sơ ngửa đầu nhìn thấy một nam nhân mặc chiến bào đen đang bay lại đây. Trong tay hắn cầm một chiếc rìu, vô cùng khí thế, có lẽ tu vi của hắn ở Kim Đan sơ kỳ. Theo Chư Thiên Giới mà nói, ở tuổi này của hắn đạt tới Kim Đan quả là không tồi.
Nguyên Sơ lại nhìn về phía mặt nước, một tiểu mỹ nhân phá nước chui ra, nàng có một đôi mắt to quyến rũ, nhưng lúc này trong ánh mắt chứa toàn oán giận, nhìn chằm chằm nam nhân lăng không trên đỉnh đầu mình.
"Lợi phủ La Hâm, ta với ngươi không oán không thù, tại sao ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt ta?"
Nguyên Sơ nhíu nhíu mày, lời thoại hình như có chút quen quen nha..
La Hâm hừ lạnh một tiếng, nhíu chặt mày rậm: "Yêu nữ nhà ngươi còn có mặt mũi hỏi như vậy sao? Ngươi dụ dỗ huynh đệ ta còn chưa đủ, còn cùng với nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp? Huynh đệ tốt của ta chính là vì ngươi nói muốn có hải châu nên mới đi Phổ Đà hải, nếu không phải vì ngươi hắn cũng sẽ không chết mất xác dưới hải vực. Cho nên ngươi hãy xuống dưới làm bạn với hắn đi!"
Hắn nói xong, chiếc rìu trong tay nhắm vào tiểu mỹ nữ kia hung hăng chém xuống!
Nguyên Sơ vốn nghĩ sẽ không dính vào, vì loại ân oán cá nhân này vốn không được rõ ràng, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng không chênh nhau nhiều, cứ để bọn họ ầm ĩ đi thôi. Nhưng thật không ngờ, tiểu mỹ nữ kia không biết dùng pháp môn gì mà lại phát hiện được kết giới của Dạ Trầm Uyên, lập tức không nói hai lời mà chạy thẳng về phía Dạ Trầm Uyên!
Mắt thấy cây búa kia đang biến đổi nhanh chóng, lập tức sẽ bổ vào kết giới của Dạ Trầm Uyên, Nguyên Sơ chửi thầm má nó, vội vàng chuẩn bị ra tay. Ngay lúc này một tia sét từ trên trời giáng xuống, vừa vặn giáng ngay trên đòn công kích đó, hai bên triệt tiêu!
Mẹ kiếp? Còn có thể như vậy sao? Nguyên Sơ đang suy nghĩ chẳng lẽ bây giờ ông trời không cho phép người khác giết nam chủ sao, lại một tia sét khác giáng xuống, một tia lại một tia, liên tiếp không ngừng!
"Không ngờ là lại có người độ kiếp ở đây?" La Hâm nhíu mày. Đang muốn đổi địa điểm đánh nhau thì kết giới đã bị sấm sét đánh vỡ tan tành, Dạ Trầm Uyên ngồi xếp bằng trên phiến đá xuất hiện trước mặt bọn họ.
Một thiếu niên mặc bộ thanh sam màu trắng, khí chất thanh nhã độc đáo, hơn nữa gương mặt kia, mặc dù trong giới tu tiên, mỹ nhân nhiều vô số nhưng tướng mạo Dạ Trầm Uyên cũng đủ làm mọi người kinh ngạc.
Không nói cái khác, chỉ nói mỗi tiểu mỹ nhân vừa chạy đến bên cạnh Dạ Trầm Uyên thôi, khi nhìn thấy hắn, đôi mắt to đầy sức quyến rũ kia đã phải trợn tròn! Chư Thiên Giới lại có người đẹp như vậy sao?
Nhưng không đợi bọn họ nghĩ thêm, trên bầu trời lôi kiếp ngày càng dày đặc. Chín tia sét độ kiếp ban đầu chỉ giống như đồ ăn khai vị vậy, kế tiếp mới là lôi kiếp chính thức!
"Sao lại thế này?" La Hâm thấy lạ nhíu mày: "Không phải tấn chức Trúc Cơ bình thường chỉ có chín tia sét độ kiếp thôi sao? Vì sao tình hình lại như thế này, trên trời kia hình như vẫn còn rất nhiều?"
Tiểu mỹ nữ đứng ở bên cạnh Dạ Trầm Uyên không xa, nghe được hắn nói mắt trợn trắng.
Phàm phu tục tử giống nhau chỉ phải nhận chín tia sét độ kiếp, nhưng thiên tài thì không giống như vậy, tu tiên chính là nghịch thiên mà đi, thiên tư càng nổi bật thì thiên kiếp càng khổ sở.
Nam nhân mạnh nhất của ma tộc nàng, nghe nói lúc trước thăng lên Trúc Cơ cũng phải chịu ba mươi hai tia lôi kiếp! Cũng không biết tiểu thiếu niên này sẽ đạt tới kiếp số dạng nào đây?
La Hâm vô tình cản trở người khác thăng Trúc Cơ, huống chi người này dám ngang nhiên ngồi lộ thiên thăng Trúc Cơ tại đây, chắc chắn là có nghi thức gì đó, cho nên hắn tức giận nói với tiểu mỹ nữ.
"Yêu nữ! Đừng ở đây làm ảnh hưởng tới người khác, chúng ta đi nơi khác quyết trận tử chiến!"
Tiểu mỹ nữ ngước lên trời mắt trợn trắng: "Ai muốn đánh với ngươi? Ta cứ ở lại đây, nếu ngươi không sợ cản trở người khác thăng lên Trúc Cơ thì ngươi cứ tới đây đi, ta đánh với ngươi!"
"Ngươi!"
La Hâm không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể trừng trừng mắt hổ nhìn nàng, đề phòng nàng bỏ chạy. Nguyên Sơ ở một bên đang xem diễn đột nhiên bừng tỉnh ngộ!
Nàng nhớ ra tiểu mỹ nữ này là ai. Nàng chính là người đầu tiên theo đuổi nam chính, Kỷ Hồng Nhan mà! Thân phận là Thánh Nữ Ma tộc, tu vi Kim Đan sơ kỳ, diện mạo quyến rũ, tính cách phong lưu, đúng rồi!
Điều này làm Nguyên Sơ vốn muốn ra tay nhưng lại nhịn xuống, ở trong sách, Kỷ Hồng Nhan đối với Dạ Trầm Uyên là vừa thấy đã yêu, cũng không biết lúc này có như vậy nữa hay không. Dù sao có nàng ở đây, hai người này đừng mơ mộng làm gì được, nàng cứ quan sát trước rồi tính sau.