Chương 39: Cần một người nam nhân

Lão Lệ cao thâm khó đoán nói: "Ý của ta rất đơn giản, đó là Nguyên Sơ có thể phá bỏ ảo cảnh nhanh như vậy, chỉ có hai khả năng. Một, nàng đã tu thành chính quả, đương nhiên, cái này không có khả năng. Hai, chính là nó trong lòng nàng có chấp niệm."

"Chấp niệm?"

"Đúng." Lão Lệ dùng đôi mắt nhìn thấu thế sự, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nguyên Sơ nói: "Chỉ khi trong lòng có chấp niệm sâu nặng, mới có thể phá hết tất cả ảo cảnh."

Chấp niệm? Dạ Trầm Uyên không muốn tin lời của Lão Lệ Chẳng lẽ trong lòng sư phụ còn có cái gì quan trọng hơn hắn và Vạn Kiếm phong hay sao?

Vẻ mặt hắn thâm trầm, chỉ cần nghĩ đến chấp niệm trong lòng sư phụ khắc ghi một chuyện gì đó, hoặc hình bóng ai khác, hắn lập tức xúc động đến mức muốn giết người!

"Ngươi làm sao vậy?" m thanh mềm mại của Nguyên Sơ truyền đến, Dạ Trầm Uyên nhìn hai mắt long lanh của nàng, không tự chủ được mà cười.

"Sư phụ, ta không sao."

Xem đi, sư phụ vẫn cực kỳ để ý đến hắn, cảm xúc của hắn chỉ hơi dao động sư phụ sẽ phát hiện ngay.

"Ừ.." Nguyên Sơ kỳ quái gật đầu, vừa nãy cả người Dạ Trầm Uyên đều là sát khí, sát khí kia sợ là có thể dọa hết đám chim muông ở bên ngoài, vậy mà hắn lại nói bản thân mình không có chuyện gì..

Tốc độ của thuyền Thiên Phương rất nhanh, chỉ một lát sau, Nguyên Sơ đã đến nơi cần đến, nàng nhắm mắt, lại chậm rãi mà cảm nhận

"Không sai, rất gần đây, nhưng ta cảm nhận được nàng không có di chuyển, chỉ ở một chỗ."

Dạ Trầm Uyên chỉ nghĩ đến việc tốc chiến tốc thắng, nghe vậy vội vàng nói: "Sư phụ, người nghỉ ngơi đi, ta đi cho."

Nguyên Sơ vẫy vẫy tay: "Không có gì đâu, chúng ta cùng đi đi!"

Trải qua chuyện của Chu Đạo Phu, nghĩ lại Nguyên Sơ còn cảm thấy sợ, Dạ Trầm Uyên bây giờ vẫn còn nhỏ nên chăm sóc hắn nhiều hơn, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không biết phải làm sao!

Vì thế hai người dừng ở một rừng cây, bọn họ vừa chạm đất, Nguyên Sơ lập tức kéo áo Dạ Trầm Uyên: "Từ từ, ngươi xem, chiếc giày này, có phải rất giống với đôi giày Phương Điệp mang hay không?"

Dạ Trầm Uyên nhìn theo hướng nàng chỉ, có một chiếc giày thêu màu lam, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

Xem ra, nữ nhân kia đúng là đã xảy ra chuyện gì đó!

Sắc mặt Nguyên Sơ có chút khó coi, lại tiếp tục kéo Dạ Trầm Uyên đi về phía trước, động tác rất nhẹ.

Đột nhiên, Nguyên Sơ lại thấy được thêm một thứ: "Ngươi xem, cái đó có phải là cây trâm của Phương Điệp hay không?"

Dạ Trầm Uyên nhặt nó lên nói: "Đúng là của nàng ta."

Xem ra, có khả năng là Phương Điệp đã bị bắt đi, cho nên đồ trên người mới rớt ở đây, có thể nàng ta lành ít dữ nhiều rồi.

"Ai, ngươi xem, đó có phải là quần áo của Phương Điệp hay không?"

Nguyên Sơ chạy tới vài bước lại nhặt được một bộ y phục, trên đó có treo một cái ngọc bội mà nàng đã đưa cho nàng ta, cầm ngọc bội trên tay, Nguyên Sơ nghiêm túc nói: "Nàng ta chắc là vẫn còn quanh đây, đồ trên người rơi nhiều như vậy, không phải là nàng ta bị linh thú bắt đi ăn thịt chứ?"

"Rất có khả năng linh thú kia vẫn còn ở đây."

Dạ Trầm Uyên nói như vậy, động tác của Nguyên Sơ lại càng nhẹ nhàng hơn. Quả nhiên, bọn họ càng đi tới, lại phát hiện thêm khăn, linh kiếm của Phương Điệp, còn có..

Nguyên Sơ ngồi xổm xuống thấy một khối vải hồng phấn, nghiêm túc nói: "Theo ta thấy đây là một cái yếm."

Nghĩ đến vật đó mặc ở đâu, mặt Dạ Trầm Uyên đỏ lên, mà sau đó bọn họ lại nghe được âm thanh không bình thường!

Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên đứng lên, hai người lén đi lại phía rừng cây. Kết quả càng đến gần, âm thanh kia càng kỳ quái, cuối cũng hai người vạch bụi cỏ ra, lại thấy một màn khiến người ta nhiệt huyết phun trào!

Vậy mà Phương Điệp lại cùng với một nam nhân nằm đè lên nhau, hai người đều không mặc quần áo!

Giây tiếp theo, mắt Dạ Trầm Uyên bị một đôi tay nhỏ che mất!

"Phi lễ chớ nhìn, bây giờ ngươi không thể xem thứ này!" Tim Nguyên Sơ đập thình thịch, cố gắng nhón chân lên để bịt chặt mắt hắn.

Lão Lệ khụ một tiếng, trốn ở trong thức hải của Dạ Trầm Uyên, mặt Dạ Trầm Uyên đỏ bừng, thấy một màn trước mặt này, đã mở ra một thế giới mới cho hắn.

Bọn họ đang làm cái vậy? Tại sao lại triền miên đến mức không biết gì?

Phương Điệp cùng nam nhân kia đều dây dưa đến mức quên cả bản thân, có lẽ bọn họ đã trúng dược gì đó, cho nên nhân lúc núi rừng hoang sơ không ai để ý lập tức.. Khụ khụ! Ngay cả tiếng nói chuyện của Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên cũng không phá vỡ được chuyện của bọn họ.

Nguyên Sơ quét mắt nhìn qua vài lần, không ngờ rằng Phương Điệp cũng rất có bản lĩnh. Nhưng mà, như thể bị cảnh tượng này kích thích, trong lòng nàng càng lúc càng nóng, hơn nữa trong không khí còn có mùi hương ngọt ngào, khiến tâm người ta hơi ngứa, lúc này nàng mới phát hiện xung quanh đều là quả ngọt.

Ngay lúc nàng tính xem thêm kịch thì hai mắt cũng bị bịt chặt lại!

Dạ Trầm Uyên có chút tức giận, làm sao mà sư phụ có thể nhìn thân thể của nam nhân khác!

"Người cũng không thể xem!"

Lời hắn nói nghe rất chính đáng, chỉ cần nghĩ đến Nguyên Sơ xem thân thể của nam nhân khác, hắn lập tức cảm thấy chua xót trong lòng!

Nguyên Sơ đang định xem kịch tự nhiên bị người khác chen vào, khó chịu nói: "Ai, ta là sư phụ của ngươi! Sư phụ có thể xem, đệ tử không được xem!"

Dạ Trầm Uyên quay người lại, đưa lưng về phía đôi "cẩu nam nữ" nhằm che mắt Nguyên Sơ, nổi giận đùng đùng nói: "Người còn nhỏ tuổi hơn ta, người không được nhìn"

Nếu thật sự muốn xem, xem hắn không được sao?

Nguyên Sơ bị hắn đánh bại, nam chủ cổ hủ như vậy, khó trách phi thăng rồi vẫn là xử nam!

Ngay lúc này, Nguyên Sơ đột nhiên che ngực mình lại, dáng vẻ có chút khó chịu.

"Người làm sao vậy?" Dạ Trầm Uyên kinh ngạc, giây tiếp theo, hắn cùng nàng tiến vào Thiên Châu

Trong không khí mất đi hương vị ngọt ngào, Nguyên Sơ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng mà hỏa khí trong người đã muốn kích phát, nàng không áp chế được..

"Ngươi.. Ngươi đưa ta đến linh tuyền nhanh."

Dạ Trầm Uyên thấy thế, vội vàng đưa nàng đến linh tuyền. Trên đường đi Nguyên Sơ nhanh chóng cởi y phục. Hắn không rõ vì sao y phục của Phương Điệp lại rơi nhiều như vậy, lúc này lại hiểu ra..

Hắn theo bản năng quay người đi, mà Nguyên Sơ đã cởi sạch y phục của mình, bùm một tiếng, nhảy vào trong nước.

"Đứa nhỏ này ngươi làm sao vậy?" Lão Lệ chầm chậm bay qua, sau đó bị Dạ Trầm Uyên cản lại!

"Lão không được qua đó!"

Lão Lệ thật sự chịu thua, vuốt râu mà nói:

"Cả người của nàng đều ở trong nước, ta không nhìn thấy cái gì, sao ngươi lại gấp gáp như vậy?"

Dạ Trầm Uyên kiên quyết đứng đó!

Lão Lệ nói tiếp, "Hơn nữa nếu nàng ta trúng độc, ta với ngươi không qua đó, nàng chết thì làm sao?"

Lão Lệ tùy tiện kiếm một câu để dọa Dạ Trầm Uyên, tim hắn chợt run lên, vội vàng chạy đến cạnh linh tuyền, thấy Nguyên Sơ đang nép vào trong bờ, không có một tí sức lực nào.

"Sư phụ.. Người làm sao vậy?" Đều tại hắn không bảo vệ tốt sư phụ, ngay cả chuyện sư phụ trúng độc cũng không biết.

Nguyên Sơ đặt cằm trên mu bàn tay, lười biếng nói: "Không có chuyện gì, không phải là lúc trước ta uống một ly trà của Chu Đạo Phu sao? Ly trà kia, ngoài khả năng là tạo ảo giác nó còn có thể kích thích tình dục. Lúc trước còn có thể áp chế, nhưng vừa nãy.. Khụ, bị kích thích, cho nên bạo phát.."

Dạ Trầm Uyên ngây người, vừa rồi bị kích thích?

Lão Lệ sâu kín nói:"Cho nên bây giờ ngươi cần một người nam nhân?