"Sợ cái gì?" Nguyên Sơ nhìn như là bị ảo cảnh vây khốn nhưng âm thanh truyền đến tai lão Lệ lại rất nhàn nhã, có điều trong sự nhàn nhã đó lại lộ ra vài phần nguy hiểm.
"Chu Đạo Phu đã lớn tuổi, nếu ta ra tay, khiến lão tự bạo, một người ở đây cũng không thể chạy thoát, cho nên chỉ có thể đợi từ từ."
"Chờ đến khi nào?" Lão Lệ nhịn không mà được hỏi.
Nguyên Sơ hơi nhếch môi nói: "Đừng nóng vội, trong sáu mươi tư quẻ của Bát Quái Đồ, Chu Đạo Phu xếp cho ta quẻ đầu tiên, vậy là lát nữa lão sẽ xử lý ta trước vào lúc lão làm như vậy, chính là thời cơ tốt để ta ra tay!"
"Ngươi điên rồi!" Lão Lệ nhịn không được nữa, từ trong thức hải của Dạ Trầm Uyên mà kêu: "Nếu như ngươi không giết được lão già kia, ngươi sẽ bị hắn thải bổ đến chết!"
Dạ Trầm Uyên nghe được lời lão Lệ nói, thân thể đang bị kết giới trói ngay lập tức giãy dụa! Mà kết giới có thể vây khốn Nguyên Anh kia đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
M thanh của Nguyên Sơ truyền đến vẫn nhẹ nhàng như cũ nói:
"Có lẽ là có chút nguy hiểm.."
Nàng liếm liếm môi: "Nhưng ta nắm chắc bảy phần có thể chế ngự lão già kia, ngăn cản lão già đó tự bạo, đồng thời giết lão! Cược thôi!"
Nàng nói xong, lập tức không truyền âm với lão Lệ nữa, bởi vì Chu Đạo Phu đã bay đến trước mặt nàng.
Nhìn thấy gương mặt non nớt đang nhắm chặt hai mắt của Nguyên Sơ, ánh mắt Chu Đạo Phu hiện ra vẻ dâm tà, tay hắn sờ khuôn mặt mềm mại của nàng, tán thưởng nói: "Ta đây chưa từng hưởng thức qua một đứa bé, không biết mùi vị như thế nào?"
Động tác của lão rất lớn gan, bởi vì linh trà kia rất lợi hại, lão không sợ Nguyên Sơ có thể tỉnh lại ngay lúc này.
Nhớ trước đây, lão cũng dùng ly trà kia, giết chết ca ca của mình, ca ca của lão đến lúc chết cũng không thể đi ra đám ảo cảnh kia, huống chi một đứa bé mới bảy tuổi như Nguyên Sơ?
Lúc Dạ Trầm Uyên nhìn thấy tay Chu Đạo Phu đặt trên mặt Nguyên Sơ, hai mắt nháy mắt tràn đầy tơ máu!
"Lão Lệ!"
Hắn ở trong thức hải bình tĩnh hỏi lão Lệ: "Nếu phá vỡ phong ấn của huyết mạch Thần Hoàng, ta có thể giết chết lão già kia không?"
Lão Lệ nghe vậy quả thực bị hai sư đồ này làm cho tức chết!
"Ngươi điên rồi à? Nguyên Sơ mạo hiểm ngươi cũng mạo hiểm theo? Huyết mạch Thần Hoàng đúng là rất mạnh, nhưng ngươi bây giờ mới là Luyện Khí kỳ! Lúc này ngươi muốn phá bỏ phong ấn của huyết mạch Thần Hoàng, người đầu tiên tự bạo chính là ngươi!"
Chẳng lẽ hắn phải nhìn sư phụ một mình vào chỗ nguy hiểm?
Không, hắn làm không được! Cho dù hắn chết, hắn cũng muốn chém tay của Chu Đạp Phu!
Lúc này Chu Đạo Phu không phát hiện kết giới trói Dạ Trầm Uyên đã bị đứt ra một ít
Lão tiếc hận nhìn Nguyên Sơ nói: "Nếu không phải là không đủ thời gian, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi! Nhưng mà bây giờ.." Lão đành phải trực tiếp thải bổ!
Nói xong, bàn tay lão ấn lên đỉnh đầu Nguyên Sơ, sau đó Nguyên Sơ cảm giác được linh khí trong cơ thể mình đang bị đối phương hút đi!
Bát Quái Trận xung quanh bỗng chốc sáng lên thành máu đỏ tươi, cả người Nguyên Sơ bị ánh sáng này bao vây không thể động đậy.
Lúc này Chu Đạo Phu không có dùng phương thức xử lý quen thuộc của Chu gia, mà dùng phương thức chỉ ma tu mới dùng được, trực tiếp hút khô người khác! Nguyên Sơ nhắm mắt lại, không hề phản kháng, ngay cả lão Lệ cũng không nghĩ nàng đang bình tĩnh, mà đã bị Chu Đạo Phu khống chế.
Nàng không rên một tiếng tùy ý để đối phương hút linh khí của mình, nhưng sau khi linh khí của nàng vào trong cơ thể của đối phương, nàng cũng thấy rõ vị trí Nguyên Anh của lão.
Tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, ở trong đan điền sẽ sinh ra một Nguyên Anh hình dáng giống bản thân mình. Nguyên bản Nguyên Anh của Chu Đạo Phu đã khô quắt, nhưng nàng phát hiện sau khi hút linh khí của mình Nguyên Anh của Chu Đạo Phu ngay lập tức có chút sức sống.
Nàng cười lạnh, ngay lúc Chu Đạo Phu một lòng muốn xử lý nàng, nàng liền đem một tia linh lực quấn quanh Nguyên Anh của lão.
Chu Đạo Phu đến chết cũng không thể nào mà tưởng tượng được, sẽ gặp được người như Nguyên Sơ, lúc bị thải bổ như thế này mà vẫn trấn tĩnh ung dung làm chuyện khác, chẳng lẽ nàng không sợ chết sao? Phải biết rằng, lúc này chỉ cần Chu Đạo Phu thấy có điểm không thích hợp, người chết chính là Nguyên Sơ!
Linh khí tươi sống không ngừng cuộn trào trong cơ thể lão, lão cảm giác bản thân trẻ lại không ít, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.
Mà lúc này, Nguyên Sơ cũng cảm giác động tác của lão chợt nhanh hơn! Nếu chờ Chu Đạo Phu thải bổ xong mình cùng các nữ nhân ở đây, nói không chừng lão có thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng mà, có nàng ở đây, lão có thể hoàn thành mục đích đó sao?
Nguyên Sơ đột nhiên mở mắt, mỉm cười, chính là lúc này!
Chu Đạo Phu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng! Lão mở to mắt, thấy Nguyên Sơ đang nhìn lão mà mỉm cười.
Lão nhanh chóng trừng lớn hai mắt: "Ngươi! Ngươi làm sao mà có thể?"
Làm sao mà nàng ta có thể tỉnh lại? Ngay lúc lão hoảng sợ Nguyên Sơ lập tức tung chiêu, đánh một chưởng vào ngực lão! Lực lượng của Nguyên Anh làm địa lao rung lắc dữ dội, Chu Đạo Phu từ giữa không trung ngã mạnh xuống đất, Bát Quái trận dần dần nứt vỡ, một đám nữ nhân được thả ra, vội vàng chạy trốn.
"Ngươi.. Sao có thể? Chuyện này không có khả năng.."
Trên người Chu Đạo Phu lúc này vết thương chồng chất, lão đã thấy rõ Nguyên Sơ uống hết ly linh trà kia, bởi vì trong thân thể nàng của nàng vẫn còn linh khí hồng phấn không tiêu tan, làm sao nàng có thể tỉnh, không bị ảo giác kìm hãm.
Chẳng lẽ nàng mới bảy tuổi mà tâm cảnh đã kiên định như thế? Không phải là nàng mới trải qua thuật Hồ Quán Đỉnh mới trở thành Nguyên Anh tâm cảnh có chút không ổn sao?
Chu Đạo Phu có chút hoảng sợ, đồng thời, cũng không quên phản kích.
Lão dù gì cũng là Nguyên Anh hậu kì, đối phó với Nguyên Sơ là một Nguyên Anh trung kỳ, nàng cũng đã bị thương, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Nhưng mỗi lần Chu Đạo Phu hung hăng đánh tới, các chiêu thức của lão đều bị Nguyên Sơ chặn lại, chiêu thức tấn công của nàng vô cùng mạnh mẽ lại dứt khoát, đòn đánh ra lại phủ thêm một tầng linh sóng làm cho cái địa lao này bị hủy hơn một nửa.
Những nữ nhân khác vội vàng chạy trốn, Chu Đạo Phu cũng muốn bỏ chạy nhưng lại bị Nguyên Sơ kéo lại đánh!
Trước giờ lão chưa từng trải qua chuyện như vậy, lão muốn tự bạo! Chỉ cần lão tự bạo, Nguyên Anh bên trong cơ thể chạy thoát, sau này vẫn còn cơ hội đoạt xá!
Lúc lão chuẩn bị tự bạo lại phát hiện đan điền bên trong cơ thể của mình không thuộc về lão, lại còn bị vẽ một trận pháp kìm hãm nó! Lão muốn tự bạo cũng không được!
Đối với chuyện này, Chu Đạo Phu cực kỳ sợ hãi, nhưng lão nghĩ đến cái gì đó. Lão chợt cắn răng, lão mạo hiểm để Nguyên Sơ làm mình bị thương nặng, thu hồi kết giới, giây tiếp theo Dạ Trầm Uyên đã xuất hiện trong tay lão.
Đòn đánh Nguyên Sơ chuẩn bị đánh vào mặt Chu Đạo Phu vội dời đi, nàng rốt cuộc vẫn chậm một bước. Theo lý mà nói lão mà chúng đòn này, thì không chết cũng sẽ tàn phế, nhưng hiện tại, nhìn Dạ Trầm Uyên ở trong tay lão, Nguyên Sơ có chút buồn bực.
Không ổn, hiện tại thân thể của nàng không giống như kiếp trước, thân thể này quá nhỏ, căn bản không thể thích ứng được đấu pháp mạnh mẽ trước kia của nàng, nếu không nàng hoàn toàn có thể bắt lấy Dạ Trầm Uyên từ trong tay Chu Đạo Phu, một đòn đánh chết cái lão già khốn này! Chu Đạo Phu từ quỷ môn quan trở về, sau lưng toát một tầng mồ hôi lạnh!