Nguyên Sơ ngoan ngoãn đứng lên hành lễ.
"Không cần ngại!" Chu Đạo Phu hớn hở nói: "Lớn tuổi rồi, ta rất thích những đứa trẻ hoạt bát như các ngươi, cảm thấy rất có sức sống, ngươi cũng đừng khách sáo. Ngày mai là tiệc mừng thọ, có rất nhiều việc cần xử lý, ta đã sắp xếp phòng dành cho khách quý để các ngươi ở, đi đường xa chắc cũng đã mệt, ta cũng không nói nhiều nữa."
Nguyên Sơ nghe xong, vội vàng nói hai câu, sau đó cáo từ.
Chu gia đối xử với bọn họ rất long trọng, sắp xếp cho họ ở một cái tiểu viện tên là Lâm Hải Sơn Nhai, còn thêm mười mấy hạ nhân.
Nguyên Sơ đúng thật là có chút mệt mỏi, nàng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, vừa mới đến, lập tức ngã xuống giường.
"Ồ, đây là bông Thượng Cảnh nhỉ? Chu gia thật là có tiền!" Nguyên Sơ ôm chăn, hâm mộ nói.
Dạ Trầm Uyên đóng cửa lại, thấy bốn phía không người, kéo Nguyên Sơ vào trong Thiên Châu, Nguyên Sơ còn chưa đúng vững, hắn đã vội hỏi: "Sư phụ, quả hợp hoan kia thật sự hữu hiệu đối với người?" Nguyên Sơ biết hắn vẫn luôn nhớ kỹ chuyện Linh Tủy vạn năm, cho nên cười nói, "Hữu hiệu, hữu hiệu, phải biết rằng, Linh Túy nạn năm giúp phát triển thần thức, mà công hiệu của chủ yếu quả hợp hoan là giúp ổn định thần hồn cho nên chiếu theo phương diện thần hồn để nói thì quả hợp hoan tốt hơn một chút."
Cho nên, ngươi không cần phải lo lắng về chuyện Linh Tủy vạn năm nữa!
Dạ Trầm Uyên mím môi, thầm nghĩ, nếu là như thế, hắn có nên tìm người của Chu gia để đổi thêm vài quả hợp hoan không?
Dù sao trong Thiên Châu cũng có vài món pháp khí, cấp bậc của hắn còn chưa đủ nên chưa dùng được, nhưng lấy ra để đổi quả hợp hoan thì dư dả.
Lúc này, Lão Lệ vẫn luôn giả chết lên tiếng: "Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy Chu Đạo Phu rất kỳ lạ, ở viện của hắn có bố trí Tụ m Trận, ở trên người của lão, ta còn ngửi thấy mùi tử khí, theo lý mà nói thì lão đã phải chết rồi." Lão Lệ nói như vậy, Nguyên Sơ cũng gật đầu: "Ta cũng thấy thế, Chu Đạo Phu kia nói ba câu đều không rời vấn đề tuổi tác, tất nhiên là cực kì để ý chuyện này. Viên lục phẩm đan dược mà chưởng môn đưa người bình thường có thể kéo dài thêm trăm năm tuổi thọ, Nhưng Chu Đạo Phu kia tuổi đã quá lớn, khó mà tiếp thu được, viên đan dược kia, cùng lắm chỉ có thể giúp lão kéo dài thêm được mấy năm tuổi thọ, lãng phí lãng phí."
Dạ Trầm Uyên nhăn mày nói: "Ý của hai người là Chu Đạo Phu kia dùng thủ đoạn bất chính để kéo dài tuổi thọ?"
Nguyên Sơ gật đầu: "Khả năng này cũng rất lớn"
Lão Lệ bình tĩnh nói: "Tùy tiện đi, dù sao chúng ta chỉ ở mấy ngày thì đã đi rồi, nếu lão già kia muốn làm gì cũng không liên quan đến chúng ta đâu." Phải biết rằng, Nguyên Sơ cũng là tôn giả Nguyên Anh!
Lão nói như vậy, Nguyên Sơ lập tức khoe khoang: "Đúng vậy, cũng không nhìn xem ta là ai, ta là tôn giả Nguyên Anh đó!"
Kế tiếp, tiệc mừng thọ vẫn diễn ra bình thường, người đến chúc thọ rất nhiều, Chu gia quả thật có sức ảnh hưởng lớn.
Tiệc mừng thọ diễn ra liên tiếp ba ngày, mà ba ngày này, Nguyên Sơ từ hưng phấn bừng bừng dần trở nên chán chường.
"Sư phụ làm sao vậy?" Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ không ăn món trứng vân nga nướng mà nàng thích nhất, buồn bực mà hỏi.
Nguyên Sơ nói: "Cũng không có gì, lúc trước chúng ta cứu thiếu nữ kia, lúc nàng đi ta đã cho nàng một khối ngọc bài nói với nàng là khi nào trở về bình an hãy bóp nát nó, nhưng đã qua mấy ngày rồi vẫn không thấy hồi âm, không biết nàng ta có xảy ra chuyện gì hay không.."
Dạ Trầm Uyên thấy sư phụ suy nghĩ cho người khác, có chút rầu rĩ nói: "Có lẽ là trên đường có chút chuyện nên chậm trễ."
"Có lẽ thế!" Nguyên Sơ xốc lại tinh thần nghĩ đến buổi tối phải đến thánh địa của Chu gia tu luyện, căn cứ vào việc có đồ tốt không cho người khác xài của Chu gia, nàng đột nhiên nhìn Dạ Trầm Uyên, cười thần bí nói: "Đúng rồi, nếu linh tuyền của Chu gia tốt như vậy, tối nay ngươi đi ngâm cùng ta chứ!"
Ngâm.. Ngâm chung?
Dạ Trầm Uyên nghe vậy, cả người đều ngây dại! Hắn rất muốn đồng ý ngay, nhưng lại thấy như thế là không ổn, lúc sau mới khó khăn nói.
"Không được, chưởng môn dùng một viên đan dược lục phẩm, mới đổi lấy cơ hội cho sư phụ tu luyện trong linh tuyền, nếu bọn họ phát hiện thì phải làm sao?"
"Không sao cả! Cẩn thận một chút là được!" Nguyên Sơ cười xảo quyệt nói: "Một viên đan dược lục phẩm chỉ đổi được một quả hợp hoan với một cơ hội tu luyện ta thấy rất bất công, cho nên quyết định như vậy đi!"
Dạ Trầm Uyên còn tính từ chối nhưng đáy lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ, buộc hắn phải đem lời từ chối kia mà nuốt xuống, tim đập rất mạnh, đôi đũa cầm trên tay của Dạ Trầm Uyên có chút run.
Lúc sau, tiệc mừng thọ kết thúc mọi người đều rời đi, Nguyên Sơ được đưa đến thánh địa Chu gia.
"Chính là nơi này." Gia chủ Chu gia-Chu Kế rất ngưỡng mộ, nhìn về phía xa nói: "Đây là thánh địa của Chu gia, không có lão tổ tông cho phép, chúng ta không thể đi vào, thế nên tiếp theo mời tôn giả tự mình tiến vào."
"Làm phiền rồi." Đi mau đi mau! Nguyên Sơ cảm kích nói.
Chờ Chu Kế đi rồi, Nguyên Sơ vội vàng chạy vào, quả nhiên, càng vào sâu linh khí càng thịnh, cho đến khi đi tới một hòn núi giả trước cây đại thụ, Nguyên Sơ lấy ra một cái hồ lô, vừa mở nắp hồ lô ra Dạ Trầm Uyên đã xuất hiện.
Bởi vì Dạ Trầm Uyên là chủ nhân đầu tiên của thiên châu, hắn đi vào từ nơi nào thì sẽ ra từ nơi đó người khác không thể di chuyển hắn được, nhưng hồ lô này thì khác, tuy rằng thể tích không lớn nhưng người sống có thể đi vào, đây chính là thứ dùng cho kế hoạch đột nhập của Nguyên Sơ
"Thế nào? Ta nói nơi đây rất đáng giá, nên đến thử, vậy mà ngươi không nghe!"
Dạ Trầm Uyên gật đầu, nơi này linh khí nồng đậm đến mức hóa thành sương, đúng là một nơi tu luyện rất tốt.
Chỉ là không nghĩ tới, Nguyên Sơ nói xong đã bắt đầu cởi y phục, Dạ Trầm Uyên thấy thế, sợ tới mức sửng sốt, thân thể liền phản ứng, lập tức quay người đi!
"Sư phụ! Sao người lại cởi y phục?"
Nguyên Sơ khó hiểu nhìn hắn: "Chúng ta xuống linh tuyền tu luyện, không lẽ còn mặc y phục chỉnh tề mà vào? Làm vậy rất khó chịu."
Hay là nói nam chủ quá nghiêm túc? Nàng là một tiểu oa nhi thân thể bảy tuổi của nàng so với một đứa trẻ năm tuổi cũng không khác mấy có gì mà phải xấu hổ?
Mặt Dạ Trầm Uyên đỏ rực, lại nhanh chóng lan xuống cổ.
"Nhưng, nhưng mà.."
"Không có nhưng mà gì cả, mau xuống! Như vậy khi có người tới, ta còn có thể kịp cho ngươi vào trong hồ lô." Nguyên Sơ thúc giục nói.
Ngay cả Lão Lệ trong thức hải của Dạ Trầm Uyên cũng vui vẻ mà xúi dục: "Không tồi, cũng đã biết thẹn thùng chuyện nam nữ? Nhưng lần này mau đi đi! Sương mù nhiều như vậy, ngươi có vào trong nước cũng không nhìn thấy cái gì, đừng ngại, linh tuyền này rất tốt với ngươi."
Dạ Trầm Uyên không có biện pháp, hai người kia cũng không để ý, nếu hắn cứ tiếp tục giằng co lại có vẻ kỳ lạ. Hắn đi đến bên linh tuyền, sau đó nhắm hai mắt lại, hạ quyết tâm, trực tiếp nhảy xuống!