Chương 27: Anh hùng cứu mỹ nhân

Editor: Khả Ái

Nguyên sơ có chút phát điên!

"Làm sao vậy?" Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ không nói lời nào, còn luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, khiến hắn tò mò hỏi.

Nguyên Sơ cau mày, chỉ vào thiếu nữ ở phía xa xa kia: "Tiểu Uyên Uyên à, ngươi nhìn nữ nhân ở kia mà không muốn cứu sao?"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, liếc mắt nhìn nữ nhân ở phía xa kia, nghiêm túc nói: "Sư phụ, ta thật sự không biết nàng ta."

Nếu không quen biết, tại sao phải cứu?

Nguyên Sơ té xỉu! Quả nhiên là hắn không hiểu! Thế này là muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ đời trước?

Không được! Trước kia là kẻ thù thì bỏ qua đi, hiện tại Dạ Trầm Uyên là đệ tử của nàng, tu tiên học đạo, nếu cả cuộc đời chỉ học đạo thôi thì thật là phí, rốt cuộc, tu tiên không cấm dục, nhiều người còn tam thê tứ thiếp!

Trong chốc lát, trong đầu Nguyên Sơ suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là nghĩ đến cuối cùng Dạ Trầm Uyên vẫn chỉ có một mình, một mình đứng trên đài cao, nàng cảm thấy rất đáng thương.. Không thể như vậy được!

Vì một đời hạnh phúc của đệ tử nàng sẽ giúp hắn hết mình!

Nghĩ xong, nàng chỉ về phía nữ nhân kia, nghiêm túc nói: "Ngươi xem nữ tử kia, xinh đẹp như vậy mà lại bị người ta đuổi giết, chuyện này chắc chắn có vấn đề! Chúng ta đã thấy không thể nào cứ trơ mắt mà nhìn được!"

Dạ Trầm Uyên hơi nhăn mày, không biết vì sao, hắn cảm thấy sư phụ của mình đang có dự tính xấu gì đó

Hơn nữa, nữ nhân kia đẹp sao? Hắn lại không cảm thấy thế.

Nhưng mà sư phụ muốn làm cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng, cho nên lập tức chuyển thái độ hắn nói: "Sư phụ, muốn ta làm như thế nào?"

Nguyên Sơ thấy hắn như vậy vừa lòng cười: "Là như vầy, một đám bọn họ đến giết người, lại ném phù chú trúng pháp khí phi hành của ta. Ta không vui, cho nên, ngươi đến giáo huấn bọn họ đi!"

Vừa rồi nàng đã dò xem bọn họ, những người đó cao nhất là Trúc Cơ Kỳ mà Dạ Trầm Uyên là Luyện khí đại viên mãn, còn có thể vượt cấp giết người có hắn ở đây tuyệt đối không thành vấn đề.

Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ cười gian, bất đắc dĩ gật đầu, có lẽ là một năm bị phạt nàng đã chán lắm rồi, cho nên mới muốn tìm việc gì đó cho vui, đương nhiên hắn phải giúp nàng vui rồi

Thế nên, hắn lấy điểm tâm trong túi trữ vật đưa cho Nguyên Sơ, chăm sóc nàng thật tốt rồi mới nói: "Sư phụ chờ một lát, ta sẽ trở lại ngay."

Nguyên Sơ liên tục xua tay: "Đi thôi đi thôi!" Đừng làm cho người ta sốt ruột chứ!

Dạ Trầm Uyên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, ánh mắt kia vừa yêu thương vừa dung túng xem hiểu ngay, chỉ là Nguyên Sơ đang vội vã xem diễn nên không hiểu thôi.

"Ha, đừng phản kháng! Lão gia ta coi trọng ngươi, là may mắn của ngươi! Ngươi còn dám chạy? Mau cùng ta trở về!"

Đến khi tới gần Dạ Trầm Uyên mới biết, không phải là giết người, mà là cướp người.

Hắn vốn dĩ không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng sư phụ lại muốn cứu người, thế nên, nam nhân kia vừa định dùng tay bắt người, Dạ Trầm Uyên đã rút kiếm ra, dùng kiếm chặn ngang người kia!

"Ai?"

Lúc trước bọn họ đánh đến khí thế ngất trời, lại không cẩn thận mà làm phù chú bay khắp nơi không để ý đến hai vị khách không mời này, mà nữ nhân kia cũng không ngờ đến, rõ ràng biết những người này là người của Chu gia, nhưng vẫn ra tay tương trợ.

Dạ Trầm Uyên đưa lưng về phía nữ nhân kia, đối mặt với mười mấy người, không chút lo sợ.

"Người này, sư phụ của ta muốn, nếu các ngươi muốn động thủ, ta sẽ phụng bồi." Đối phương nghe vậy, lại nổi giận, lại muốn cướp người với bọn họ? Tên cầm đầu liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh bào: "Ngươi biết chúng ta là ai không? Cũng không đi dò hỏi xung quanh, chúng ta là người của Chu gia! Nữ nhân này là người mà lão gia ta coi trọng! Kẻ thức thời như ngươi biến đi

Luyện Khí đại viên mãn, còn muốn học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân? Có tin ta đánh ngươi đến mức răng rơi đầy đất hay không!

Dạ Trầm Uyên còn chưa nói lời nào Lão Lệ trong thức hải của hắn vội nói:" Chu gia? Không phải là nơi mà các ngươi chuẩn bị đến chúc thọ sao? Hạ nhân nhà bọn họ kém quá.. "

Dạ Trầm Uyên cũng cảm thấy phiền toái, nhưng sư phụ muốn cứu người, mặc kệ đối thủ là ai, hắn đều phải cứu! Thấy Dạ Trầm Uyên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đám người kia liếc nhìn nhau, sau đó như ong vỡ tổ mà xông lên, Dạ Trầm Uyên cũng có chút cảnh giác, lúc giao đấu rốt cuộc cảnh giới khác biệt, Luyện Khí kỳ thì không nói, người kia tu vi Trúc Cơ nhưng căn cơ lại không vững, chỉ dựa vào ngoại lực để chống đỡ muốn đánh bại cũng không khó

Lão Lệ còn tính hỗ trợ Dạ Trầm Uyên, nhưng thấy Dạ Trầm Uyên nhẹ nhàng ứng phó, liền nhàn nhã nói:" Người này trông thật lạ, vừa nhìn đã biết không phải loại người nghiêm túc mà tu luyện thế cũng đến Trúc Cơ, cũng không biết dùng thủ đoạn gì để được như vậy. "

Dạ Trầm Uyên mặc kệ những cái đó, tuy rằng chiêu thức của hắn đôi khi bị chặn lại, nhưng cuối cùng vẫn đánh đám người này nằm sấp trên mặt đất! Một tên Luyện Khí kỳ, mà lại có thể vượt cấp đánh với Trúc Cơ Kỳ, còn lấy một đánh mười! Nếu không phải là có thiên phú thì chắc chắn là có đại thụ chống lưng!

Nghĩ như vậy, đám người bị đánh bại không dám tiến lên lần nữa, ở một bên khó chịu nói:" Ngươi rốt cuộc là ai, có giỏi hãy xưng tên ra! "

Dạ Trầm Uyên nghĩ không cần phải đem phiền phức cho Nguyên Sơ, hắn một tay đỡ thiếu nữ trên mặt đất nghiêng mắt liếc những người kia một cái, nhíu mày không kiên nhẫn nói.

" Cút! "

Đám người đó giống như bị dọa sợ, một bên buông lời hung ác, một bên chạy về phía sau, thật đúng là một đám đám ô hợp!

Thiếu nữ kia vừa được cứu, cảm động không nói nên lời!

" N nhân! "Nàng hướng về phía Dạ Trầm Uyên hành đại lễ:" Đa tạ người ra tay cứu giúp, nếu không nhờ người cứu, có lẽ ta đã bị bắt về làm tiểu thiếp! "

Dạ Trầm Uyên thấy nàng muốn lao về phía mình, vội vàng lui về sau.

" Không có việc gì, không phải ta muốn cứu ngươi, là sư phụ của ta. "

Thiếu nữ ngẩng đầu, tính nói cái gì, nhưng ngẩng đầu dậy thấy Dạ Trầm Uyên thì không khỏi giật mình.

Tu Tiên giới không thiếu chính là mỹ nhân, nàng ở Chu gia lâu như vậy rồi, chưa thấy thiếu niên nào đẹp như vậy, chỉ tiếc là tuổi quá nhỏ.

Ánh mắt nàng hơi hơi tối sầm, lại lần nữa hành lễ:" Cũng không biết sư phụ của ngươi ở đâu, ta nhất định phải cảm ơn hắn thật tốt! Chỉ là.. "

Nàng muốn nói lại thôi:" Chỉ là tại ta, các ngươi đã đắc tội với Chu gia, lát nữa bọn họ nhất định tìm tới gây phiền phức.."

Còn có nàng, tuy rằng được cứu nhưng không biết nên đi đâu.

Thiếu niên trước mắt này.. Nếu sư phụ của hắn có thể thu nàng thì tốt rồi, có thể dưỡng ra một đồ đệ như vậy sư phụ của hắn nhất định rất giỏi.

Tưởng tượng như vậy, ánh mắt thiếu nữ nhìn Dạ Trầm Uyên có chút chờ mong. Dạ Trầm Uyên thâm trầm nhíu mày, không biết tại sao, hắn thật sự không thích ánh mắt của nữ nhân này, quả nhiên, cứu người không quen biết gì đó rất phiền phức!