Tiểu Thu thở dài, nàng đã nói rồi, Tôn Thượng nhà mình mới chỉ sáu tuổi, sao có thể làm một người sư phụ tốt được?
Nghe được tiếng thở dài của tiểu Thu, Nguyên Sơ đột nhiên cảm thấy, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên đồ đệ nhà mình đi tỷ thí, nàng cứ chờ đợi như vậy, dường như có chút không hay..
Vì vậy nàng đột nhiên ngồi dậy, nói với tiểu Thu, "Tiểu Thu Thu a, ngươi ra sau núi nhìn xem mai linh quả chín chưa, nếu như chưa chín, liền đi Tiên Hạc Phong trộm một quả trứng về làm bữa sáng."
"Tôn thượng!" Tiểu Thu không đồng ý nhìn nàng một cái, nhưng mười ngày qua, tiểu Thu đã bị Nguyên Sơ thuần phục một cách bất tri bất giác, lúc này mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn đi xem.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại Dạ Trầm Uyên và Nguyên Sơ hai người, Nguyên Sơ thấy tiểu Thu đi xa rồi, liền hướng Dạ Trầm Uyên ngoắc ngoắc ngón tay.
"Ngươi đi theo ta."
Dạ Trầm Uyên vốn dĩ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng bên cạnh giường, nghe nàng nói như vậy, lại theo bản năng kéo nàng lại.
"Sư phụ, người muốn đi đâu?"
Nguyên Sơ nói, "Đương nhiên là đi tới một chỗ tốt a!"
Dạ Trầm Uyên trong lòng thầm than, hai mắt có chút không dám nhìn thẳng nàng, chỉ nhẹ nhàng nói, "Vậy trước tiên ta thay cho sư phụ bộ y phục khác được không?"
Nguyên Sơ đau trứng, nàng rõ ràng đã mặc quần áo trong rồi, hơn nữa một đứa con nít sáu tuổi chẳng lẽ còn sợ phơi bày bản thân hay sao? Nàng trước sau đều phẳng phiu như một, có gì đáng xem chứ? Nhưng nghĩ lại thì mình cũng là sư phụ của người ta, cũng nên có dáng vẻ của sư phụ, vì vậy nàng miễn cưỡng đáp ứng, cánh tay nhỏ giơ lên, đứng trên giường chờ Dạ Trầm Uyên mặc áo ngoài cho nàng.
Mặc dù hắn chỉ lớn hơn nàng bốn tuổi, thế nhưng Dạ Trầm Uyên đã thật cao và gầy, bắt đầu là một tiểu thiếu niên nhanh nhẹn rồi, nhưng Nguyên Sơ vẫn chưa đâm trồi nảy nở, cả người thấp lùn, khắp nơi đều núc ních thịt, nhìn qua giống như viên bột mì vậy, hai mắt chuyển động không ngừng, vô cùng linh động khả ái!
Lúc này nàng đứng ở trên giường, Dạ Trầm Uyên đứng dưới mặt đất, cũng đã cao hơn nàng hơn nửa cái đầu rồi, khi mặc quần áo cho nàng, hai tay hắn vòng qua, giống như muốn ôm lấy nàng vậy.
Ngửi được mùi sữa thơm trên người Nguyên Sơ, nhịp tim Dạ Trầm Uyên đột nhiên tăng nhanh! Đối với trận tỷ thí hôm nay, hắn không hề khẩn trương một chút nào, thế nhưng khi tới gần nàng, hắn lại vô cùng khẩn trương.
"Được rồi."
Thanh âm tao nhã của hắn truyền đến, Nguyên Sơ đã được trang bị đầy đủ áo nón, nàng không buộc tóc, cứ như vậy nhảy xuống giường kéo Dạ Trầm Uyên đi, thời gian cấp bách, nàng phải tốc chiến tốc thắng!
Rất nhanh, hai người đã đến nơi có linh khí tốt nhất ở Hàn Kiếm Phong -- Như Dạ Linh Đàm.
Nguyên Sơ nhắm mắt lại niệm khẩu quyết, trong nháy mắt, kết giới của Linh Đàm bị phá vỡ, từ trong nước bay ra một vật gì đó.
Sau khi cầm thứ đó ở trong tay, Nguyên Sơ quả thật có chút đau lòng! Thế nhưng nghĩ lại, đầu tư lên người nam chủ thì có cái gì mà không đáng? Ngay cả thần khí nam chủ cũng đáp ứng cho nàng, bây giờ nàng chỉ đầu tư vốn vì để sau này sẽ có hồi báo phong phú! Vì vậy nàng hạ quyết tâm, đưa hộp ngọc cho hắn.
"Cầm đi, trận chiến này, nhất định phải vào top mười!"
Dạ Trầm Uyên kỳ quái nhìn cái hộp, chỉ nhìn mặt ngoài thì không nhìn ra được cái gì, nhưng khi mở ra một kẽ hở, linh khí trong hộp đột nhiên tràn ra ngoài! Dạ Trầm Uyên vội vã đậy nắp hộp lại, nhưng dù như vậy, linh khí vùng không gian này vẫn dày đặc gấp bội so với khi trước! May mà Nguyên Sơ dự đoán trước được tình hình, nên đã dùng kết giới phong tỏa khu vực này, mới không làm kinh động người khác.
Trong lòng Dạ Trầm Uyên khiếp sợ, mặc dù chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng hắn biết, thứ này quý giá hơn bất cứ thứ gì, ngoại trừ Thiên Châu trong tay hắn!
"Sư phụ, ta không thể nhận!"
Nguyên Sơ buồn bực nhìn hắn, về sau thằng nhãi này làm mấy chuyện giết người đoạt bảo không hề ít, hiện tại lại kiểu cách như vậy để làm cái gì?
"Bảo ngươi cầm thì ngươi cầm đi!" Nguyên Sơ nghiêm trang nói, "Trong thân thể ngươi, còn có một linh hồn khác tồn tại phải không? Nhưng ta cảm giác hắn đã ngủ say, Linh Tủy vạn năm này có khả năng bồi dưỡng thần hồn, ở đây có mười giọt, ngươi dùng một giọt, có thể mở rộng phạm vi của thần thức, linh hồn kia cũng sẽ tỉnh lại, khi thi đấu có hắn giúp đỡ, ta không phải bận tâm nhiều nữa."
Dạ Trầm Uyên khiếp sợ nhìn nàng, hắn không nghĩ tới, ngay cả bí mật lớn nhất của hắn nàng cũng biết!
"Sư phụ, sao người biết vị kia.."
Dạ Trầm Uyên còn chưa nói xong, đã bị Nguyên Sơ dùng ngón tay chặn lại môi, nàng tiến tới, ghé vào lỗ tai hắn đắc ý nói, "Ta đã xem qua thư tịch có liên quan tới Thiên Châu, biết bên trong có một không gian giới chỉ, hơn nữa còn có linh hồn Đại Năng bị phong ấn, nhưng ngươi yên tâm, trước khi ngươi trở nên mạnh mẽ, lão già đó sẽ không làm gì với ngươi đâu, nhưng bí mật này, chỉ có ta và ngươi biết, không thể có người thứ ba."
Dạ Trầm Uyên vốn dĩ vẫn đang cẩn thận nghe, nhưng mùi thơm thoang thoảng trên người sư phụ đột nhiên bay tới, còn có hô hấp mềm mại rơi xuống bên tai hắn, mặt của hắn không hiểu tại sao lại đỏ lên, toàn thân đều căng thẳng.
"Nhớ chưa?"
Nàng đột nhiên rời khỏi, khiến cho Dạ Trầm Uyên như bừng tỉnh, hắn vốn còn muốn khước từ, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Nguyên Sơ, hai chữ cự tuyệt, hắn không tài nào có thể nói ra khỏi miệng, chỉ còn lại sự cảm động từ tận đáy lòng.
Cái Linh Tủy vạn năm này không thể nào là do sư phụ đạt được, chỉ có thể là do mẫu thân của sư phụ cho nàng, hơn nữa độ trân quý của thứ này có thể so với Tiên Khí! Nhiều người vì nó mà điên cuồng, nhưng nàng cứ như vậy cho hắn, là bởi vì hắn cần nó sao?
Phần ân tình này, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ!
Hắn đem hộp dùng sức nắm ở trong tay, trịnh trọng nói, "Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ đạt được hạng nhất!"
Nguyên Sơ gật đầu, lúc này, tiếng trống bỗng vang lên, tiên âm từ phía chân trời truyền đến, đại lễ khai sơn, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi!
Nguyên Sơ vội vã lấy một viên Linh Tủy từ trong hộp ra, trực tiếp ấn vào miệng Dạ Trầm Uyên, tiếp theo ngón tay liền chỉ vào mi tâm hắn, linh khí dồi dào truyền vào bên trong, giúp hắn khai thông linh tủy mang tới dược lực cường đại.
Dạ Trầm Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, nhắm mắt lại, dưới sự xung kích vô tận của dược lực, hắn cảm giác thân thể của chính mình như nứt ra thành hai phần! Một phần là thần thức, một phần là thân thể, cảm giác này, so với việc tu sửa đan điền hôm qua còn thống khổ gấp vạn lần!
Dạ Trầm Uyên cắn răng, không rên một tiếng, kéo toàn bộ linh lực của chính mình đuổi theo linh khí của Nguyên Sơ, gột rửa toàn bộ kinh mạch và thần thức.
Trong quá trình này, hắn đột nhiên phát hiện, sư phụ không hề giống như những người đó nói, căn cơ bất ổn, ngược lại, hắn mặc dù chưa từng giao thủ với Nguyên Anh khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế vững như núi của sư phụ, đây không phải là năng lực nên có của một người bị thúc đẩy thành Nguyên Anh.
"Tập trung lực chú ý."
Tiếng bé gái trong trẻo lúc này nghe có vẻ đặc biệt nghiêm túc, lại mờ mịt giống như đến từ chân trời.
"Dược lực của Linh Tủy vạn năm vô cùng đặc biệt, ta hiện tại đang giúp ngươi tiêu hóa một nửa, đợi cho thần hồn trong cơ thể ngươi tỉnh lại, hắn tự nhiên sẽ chỉ dẫn ngươi tiêu hóa nửa còn lại, bây giờ, làm cho thần thức của ngươi đi theo linh lực của ta, ở trong lòng mặc niệm Thanh Tâm Quyết, Vong Trần Quy Nhất!"
Không biết đã trôi qua bao lâu, hoặc là chỉ trong nháy mắt!