Chương 100: Lại gặp nạn lần nữa

Editor&Beta: Tân Sinh

Tròng mắt Nguyên Sơ đảo quanh, nghiêng người đi qua ngồi xổm ở bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi, "Năm đó, ngươi vì muội muội của ngươi, cho nên mới đại khai sát giới sao?"

Vi Sinh Cực gật đầu suy nghĩ của hắn trôi đi rất xa, nhìn xa xăm, nhất thời lộ ra vẻ đau buồn trong mắt..

Sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy, "Mà thôi, bái tế đã xong, chúng ta đi nhanh đi! Nơi đây không nên ở lâu." Nguyên Sơ gật đầu, kết quả bọn họ vừa đứng dậy, trong sơn động xông vào rất nhiều người!

"Ai?"

Vi Sinh Cực lập tức rút kiếm ra, ngay sau đó nhìn thấy một đàn chuột vây quanh bảy tám người đi đến, cầm đầu người kia vừa nhìn thấy Vi Sinh Cực, kịt mũi, hừ lạnh một tiếng!

"Tên tiểu tử này, ta đợi ngươi nhiều năm, cũng đợi được đến lúc ngươi về!"

Vi Sinh Cực không nghĩ tới, đám chuột kia lại được người thuần hóa, như vậy thì nguy rồi, vậy mà bọn họ đã tìm được mộ của muội muội, hơn nữa lại luôn đợi hắn!

Vi Sinh Cực đột nhiên có chút áy náy, lẽ ra hắn không nên tới đấy.

"Nguyên Sơ, ngươi đi trước, ta ngăn lại bọn họ!"

Nguyên Sơ nhìn những người kia, có bốn vị Trúc Cơ, tu vị thấp nhất cũng là Luyện Khí Đại viên mãn, Vi Sinh Cực một người làm sao có thể địch nổi?

"Hừ, các ngươi một kẻ cũng đều đừng nghĩ đi!"

Lão già cầm đầu vừa dứt lời, mấy người bọn hắn bèn chặn hết đường đi ra ngoài, Vi Sinh Nguyên, thì ra là lão đầu này, hắn đứng ở phía trước cười lạnh nói.

"Vi Sinh Cực à Vi Sinh Cực, ngươi thật đúng là nhẫn tâm, ta cứ nghĩ tình cảm của ngươi với muội muội của ngươi có nhiều sâu sắc, xem ra cũng chẳng hơn gì, ta đợi ngươi lâu như vậy, mới đợi được ngươi chui đầu vào lưới. Thức thời ngươi mau mang《 Lam Linh phá chướng bí quyết 》 giao ra đây! Bằng không thì, đừng trách ta không để ý tình cảm đồng tộc!"

Vi Sinh Cực ngăn Nguyên Sơ ở phía sau, một giây sau, đôi mắt của hắn biến thành màu xanh lam, tay phải hắn cầm trường kiếm màu lửa cười lạnh nói.

"Vật kia ta học qua xong thì tự hủy diệt rồi, muốn, ngươi cầu xin ta!"

Vi Sinh Nguyên nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, "Tên tiểu tử chết tiệt, đợi lát nữa ngươi gặp tộc trưởng, hi vọng ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy!"

Mặt Vi Sinh Cực không đổi sắc, tuy hắn đối với thực lực của mình có lòng tin, nhưng hắn cũng biết, đối phương nhiều người như vậy, hắn không có khả năng toàn thân trở ra.

Một mình hắn cũng thôi! Chỉ là Nguyên Sơ, hiện tại bản thân nàng bị trọng thương, hắn không thể liên lụy nàng! Vì vậy hắn âm thầm truyền âm cho Nguyên Sơ.

"Một lát nữa ta sẽ đột phá vòng vây của bọn họ, ngươi xem chuẩn cơ hội, lập tức rời đi, đừng quay đầu lại!"

Dứt lời, hai phe người giao thủ, xác thực Vi Sinh Cực rất mạnh mẽ, dùng một địch tám, vậy mà chặn được bọn họ.

Nhìn Vi Sinh Cực cố gắng hết sức muốn phá vòng vây, nhưng hắn càng lo lắng, lộ ra sơ hở cũng càng nhiều, tuy rằng giết chết đối thủ trong thời gian ngắn, nhưng hắn lại bị thương rất nhiều..

Đôi mày nhỏ của Nguyên Sơ nhíu chặt vào nhau có người vì nàng mà dốc sức liều mạng, làm sao nàng có thể là kẻ đào ngũ? Mà linh khí còn lại của nàng là bảo vệ tánh mạng, một khi ra tay, nguy hiểm ẩn chứa trong cơ thể rất có thể sẽ bùng phát!

Vừa lúc đó, Vi Sinh Nguyên đột nhiên xuất hiện sau lưng Vi Sinh Cực đánh lén, "Xem ta đây, Huyết Sát chưởng!"

Nhất thời Vi Sinh Cực không kịp tránh né vừa vặn bị đánh! Quần áo sau lưng của hắn xé toạc, mặt hắn biến sắc vừa phun ra máu vừa lui về phía sau.

Nhìn thấy Vi Sinh Cực chịu không được, Nguyên Sơ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, vì vậy nàng hạ quyết tâm vận dụng linh khí, phóng khí tức thuộc về Nguyên Anh đi ra ngoài!

"Ta xem ai dám lỗ mãng!"

Trong nháy mắt uy áp bao phủ cả sơn động, ép đến tất cả mọi người không thở nổi, mà ngay cả Vi Sinh Cực cũng không thể không ngừng lại, khiếp sợ nhìn Nguyên Sơ!

Hắn biết Nguyên Sơ bị thương rất nghiêm trọng. Lúc này, nàng còn dám ra tay chẳng lẽ nàng không muốn sống nữa sao?

Hai tay Nguyên Sơ đặt ở sau lưng nắm thật chặt nhưng trên mặt lại đông lạnh.

Mà đám người xông vào kia đều sợ choáng váng, lúc trước bọn họ cũng không chú ý đến Nguyên Sơ, cũng vì không cảm nhận được linh khí trên người Nguyên Sơ, chỉ nhìn nàng giống như một tiểu cô nương xinh đẹp mà thôi.

Kết quả không nghĩ tới, dĩ nhiên nàng là một đứa bé Nguyên Anh?

Bọn họ vội vàng run rẩy thu hồi thế công, trước uy áp của Nguyên Sơ căn bản không ngẩng đầu lên được.

Vẫn là Vi Sinh Nguyên đứng đầu không cam lòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vị Tôn Giả đại nhân này, tại sao ngài lại bảo vệ con quái vật này? Người xem phía sau lưng của hắn sẽ biết, hắn là một kẻ mang điềm xấu! Ai ở cùng với hắn sẽ bị liên lụy!"

Vi Sinh Cực nghe xong, vô ý thức dấu phía sau lưng của mình đi.

Mà khí tức trong cơ thể Nguyên Sơ không ổn định, làm sao có thời gian nhìn cái gì? Nàng kìm nén muốn ói ra máu, hừ lạnh một tiếng, "Đồ nhi của ta còn không đến lượt ngươi nói này nói kia! Còn không mau cút đi?"

Nguyên Sơ vừa nói xong, quanh thân khí tức lại gia tăng! Những người kia cảm giác được sát ý của Nguyên Sơ, vội vàng liên tục bỏ chạy!

Gần như bọn họ vừa rời đi, Nguyên Sơ bèn không nhịn được nhổ ra một búng máu, đồng thời cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngay lập tức, may là Vi Sinh Cực kịp thời ôm lấy nàng, nàng mới không có ngã sấp xuống!

"Ngươi có ổn không?"

Vi Sinh Cực khẩn trương hỏi.

Nguyên Sơ từ từ nhắm hai mắt lại, nắm lấy tay của hắn vội vàng nói, "Đi mau! Rời đi nơi này, đợi bọn họ phản ứng kịp thì sẽ muộn!"

Đúng vậy, nếu Nguyên Sơ lợi hại như vậy, vì sao chỉ đến khi Vi Sinh Cực bị thương nàng mới ra tay? Làm sao lại buông tha cho bọn họ một con đường sống? Đến lúc bọn họ hiểu rõ ràng sẽ quay trở lại, lúc đó đã trễ!

Sau khi Vi Sinh Cực nghe xong, vội vàng ôm Nguyên Sơ lao ra sơn động, sau đó ngự kiếm mà đi!

Bọn họ đã bay hơn một canh giờ mới dừng lại, Vi Sinh Cực tìm được một sơn động, Nguyên Sơ một lát cũng không dám trì hoãn, lập tức nhắm mắt điều tức, vốn thần hồn của nàng đã bất ổn, bản thân bị trọng thương, vừa rồi còn dùng linh khí bảo vệ tính mạng, hành động này không khác muốn chết là bao!

Vốn Vi Sinh Cực muốn đút cho Nguyên Sơ một ít đan dược cấp thấp nhưng Nguyên Sơ lắc đầu, những đan dược này đối với nàng mà nói hầu như không có tác dụng chữa bệnh, nàng còn phải tiêu hao linh lực mới có thể hòa tan, được không bù nổi mất.

Vi Sinh Cực không có cách nào đành trông coi nàng, nhưng mấy ngày trôi qua, nhìn thấy sắc mặt Nguyên Sơ vẫn trắng bệch như trước. Hắn có chút luống cuống, hắn gọi vài lần cũng không thấy Nguyên Sơ đáp lại, kết quả hắn vừa đưa tay chạm vào Nguyên Sơ thì nàng lại nôn ra máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Vi Sinh Cực vô cùng sợ hãi, vội vàng mang Nguyên Sơ phi vào trong thành, tìm y sư gần đó!

Sau khi y sư xem, sắc mặt hết sức khó coi, "Thật có lỗi, thần hồn và thân thể tiểu cô nương này đều bị trọng thương, nàng có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, thứ cho ta bất lực."

Vi Sinh Cực sững sờ, lập tức hai mắt đỏ lên, nếu không phải vì hắn muốn đi bái tế muội muội, Nguyên Sơ cũng sẽ không bộc phát thương thế, hắn phải cứu nàng!

"Y sư đại nhân, ngươi cứ việc nói thẳng ra! Rốt cuộc muốn cái gì mới cứu được nàng?"

Vị y sư kia thấy Vi Sinh Cực không chịu buông tha, lắc lắc đầu nói, "Tình huống của nàng như vậy, nhất định phải là tái sinh đan lục phẩm mới có thể bảo vệ tánh mạng! Nhưng đan dược đến lục phẩm đã không còn là vật phàm nữa.. Thứ này có tiền cũng không mua được, ngươi vẫn nên thu xếp an bài hậu sự đi!"

Tình trạng nghiêm trọng đến trình độ này sao? Vi Sinh Cực nhớ tới bộ dáng linh động đáng yêu của Nguyên Sơ dọc theo đường đi này, tuy nàng nói thần hồn của mình bị thương và nội thương nghiêm trọng, nhưng nàng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài.