Lý Truy Viễn đi đến dây phơi, lấy chiếc khăn đã giặt tối qua xuống, phơi đêm tuy chưa khô hẳn nhưng có thể dùng.
Cậu đi đến chiếc ghế dài ngày hôm qua, lau chùi trên đó rồi đặt chiếc khăn lên ghế gỗ: “Em ngồi trước đi, anh đi rửa mặt.”
Tần Ly ngồi xuống.
Lý Truy Viễn thì đi rửa mặt.
Tần Ly ngồi trên ghế dài, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn vẫn còn rất sạch sẽ, cô bé đưa tay cầm lấy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn rút tay về.
Đánh răng xong, đang lau mặt, vừa đặt khăn lau mặt xuống liền thấy bà Liễu đứng trước mặt, làm Lý Truy Viễn giật cả mình.
“Tiểu Viễn à, ha ha, thật ngại quá, làm phiền con rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lý Truy Viễn thấy bà Liễu vào nhà chính, còn lên tầng hai, có lẽ Tần Ly dậy sớm đến đây đợi cậu bao lâu thì bà Liễu đã ở đây đợi bao lâu rồi.
“Bà nội, con thích chơi với A Ly.”
“Vậy hai con cứ chơi vui vẻ đi, có chuyện gì cứ gọi bà nội là được.” Liễu Ngọc Mai cười híp mắt xuống lầu.
Lý Truy Viễn đặt chậu vào trong phòng, lúc này còn quá sớm, mặt trời chưa mọc, cậu không muốn xem sách.
Nhìn quanh trong phòng một lúc, cậu cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ đi ra.
“A Ly, em học chơi cờ với anh nhé?”
Tần Ly không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ nhỏ.
Lý Truy Viễn mở hộp gỗ, đây là đồ mà lúc ông cố bảo chú Tần đi mua đồ ăn nhẹ và đồ học tập cho cậu, chú Tần đã mua thêm.
Nó là một bộ cờ vây, bàn cờ là một tờ giấy dầu in hình bán trong suốt, quân cờ là nhựa tròn bằng kích cỡ con bọ rùa, tóm lại, rất nhỏ cũng rất đơn giản.
Nhưng ưu điểm là giá thành thấp, chi phí hời, cửa hàng văn phòng phẩm ở trấn Thạch Nam chắc chắn sẽ không nhập loại cờ vây chính quy, ai mà mua chứ.
“Anh sẽ giảng giải cho em về luật chơi cờ vây trước nhé…”
Chưa đợi Lý Truy Viễn nói xong, A Ly đã dùng tay nhặt một quân cờ đen đặt lên bàn cờ.
Lý Truy Viễn cũng không nói gì nữa, nhặt quân cờ trắng hạ xuống.
Liên tiếp nhiều nước đi, Lý Truy Viễn xác định, cô bé biết chơi cờ vây.
Cậu không khỏi nở nụ cười, bắt đầu dấn thân vào cuộc cờ này.
Loại hai người đang chơi là cờ nhanh, đều không suy nghĩ nhiều.
Dần dần, Lý Truy Viễn bắt đầu cảm thấy không đủ sức, cuối cùng…
“Anh thua rồi.”
Lý Truy Viễn không nhường, cậu thật sự thua rồi.
Mặc dù bản thân cậu chưa bao giờ học cờ một cách nghiêm túc, nhưng trí nhớ của cậu tốt, cờ vây lại rất cần đến trí nhớ, nên nếu không so sánh với kỳ thủ quốc gia, chỉ đơn thuần xếp hạng ở cấp độ người chơi nghiệp dư thì trình độ cờ vây của cậu không tệ.
Nhưng cô bé rõ ràng giỏi hơn, cô bé chắc là đã học bài bản, không chỉ đánh nhanh mà còn có phương pháp rất rõ ràng.
Đối với điều này, Lý Truy Viễn không cảm thấy có gì thất bại, cậu biết bản thân học hỏi nhanh, nhưng không có khả năng nhảy qua quá trình “học”.
Rất nhiều lĩnh vực, chỉ có trí thông minh là không đủ, cần phải có sự tích lũy và tôi luyện, hơn nữa còn cần đến nền tảng hỗ trợ.
“A Ly giỏi thật đấy, còn muốn chơi à?”
Ngón tay cô bé cầm quân cờ xoay tròn, ngẩng đầu nhìn Lý Truy Viễn, ý nghĩa rất rõ ràng, cô bé còn muốn chơi tiếp.
Lý Truy Viễn thu dọn bàn cờ xong, thấy dường như gió sớm đã lên, liền tìm bốn khối bê tông rơi ra từ ban công phía tây, đè lên giấy bàn cờ.
Ván cờ thứ hai bắt đầu.
Tốc độ hạ quân cờ vẫn rất nhanh, Lý Truy Viễn càng đánh, khóe miệng càng không nhịn được mà khẽ cong lên.
Cậu cảm nhận được, cô bé đang nhường cờ cho cậu.
Cậu không cảm thấy xấu hổ, trái lại rất vui, sau đó, cậu bắt đầu cố ý đi những nước cờ sai.
Lần này, tốc độ hạ quân cờ của cô bé bắt đầu chậm lại, lông mày cũng dần nhíu lại.
Lý Truy Viễn không đành lòng tiếp tục trêu chọc nữa, vẫn là thắng rồi.
Cô bé ngẩng đầu, nhìn Lý Truy Viễn.
Khóe miệng cô bé, ẩn ẩn có dấu hiệu bĩu môi, không rõ ràng lắm nhưng cô bé hẳn là tức giận.
Nhưng lông mi của cô bé không rung, cơ thể cũng không run rẩy.
“Được rồi được rồi, là lỗi của anh, anh sai rồi.” Ngẩng đầu nhìn lên, thấy trời đã sáng, mà bên dưới, tiếng dì Lưu gọi ăn sáng cũng truyền đến.
Lý Truy Viễn thu dọn bàn cờ, dẫn Tần Ly xuống ăn sáng.
Rất ăn ý, bữa sáng vốn dành cho một người giờ trở thành hai cái ghế nhỏ cùng một chiếc bàn nhỏ.
Lý Truy Viễn vẫn như mọi khi, chia dưa muối cho cô bé vào đĩa nhỏ, sau khi cô bé bắt đầu dùng bữa, cậu lại theo thói quen, dùng đũa khều một chút vỏ trứng vịt, bóc đầu rồi dùng đũa khoét ăn.
Bỗng nhiên, cảm thấy cô bé bên cạnh không ăn nữa, Lý Truy Viễn nhìn sang, phát hiện cô bé đang nhìn trứng vịt trong tay cậu.
“Anh lột quả khác cho em nhé? Nhưng làm như vậy thì không tiện nắm phân lượng đâu.”
Tần Ly vẫn nhìn chằm chằm.
Lý Truy Viễn đành phải đập một quả trứng vịt cho nàng, cẩn thận bóc một chút vỏ rồi đưa cho cô bé.
Tần Ly hai tay tiếp nhận, nâng niu trong lòng, cúi đầu chăm chú nhìn quả trứng vịt đã bị vỡ đầu.