Chương 75: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Liễu Ngọc Mai cẩn thận nhìn lên nhìn xuống nhiều lần, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ tối đèn.

Đó là ở vị trí giữa cùng của tầng thứ ba, vốn là bài vị của ông nội của A Ly, cũng chính là chồng của bà, đã biến mất rồi!

Thay vào đó, là một chiếc… khăn bẩn được gấp thành hình vuông nhỏ đặt ở đó.

Chiếc khăn này, sao nhìn có vẻ quen quen nhỉ?

Liễu Ngọc Mai hồi tưởng lại, đây không phải là chiếc khăn mà thằng bé Lý gia đeo trên vai hôm nay sao?

“Chuyện gì xảy ra thế này.”

Liễu Ngọc Mai muốn lấy chiếc khăn xuống, nhưng bàn tay vừa chạm vào thì lại dừng lại.

Bà quay đầu nhìn vào phòng trong, ở cửa, bóng dáng của cô bé đang đứng đó.

“A Ly à, con không phải đã nằm ngủ rồi sao, sao lại dậy nữa?”

Cô bé không nói gì.

“A Ly à, chiếc khăn này là con đặt ở đây sao?”

Cô bé không trả lời.

“A Ly à, đây là chỗ đặt bài vị, là nơi cung phụng quý giá nhất, không thể tùy tiện đặt đồ đâu, khăn nên đặt ở chỗ nó phải ở, bà nội giúp con cất đi rồi giặt sạch sẽ nhé?”

Lông mi của cô bé bắt đầu run rẩy.

“Vậy cứ để đấy đi, cứ để đấy đi, để ở đây cũng tốt, ha ha, tốt mà.”

Cô bé trở lại bình tĩnh.

“A Ly, đi ngủ đi, bà nội không động đến nó đâu, bà nội đảm bảo, mai con thức dậy vẫn có thể thấy nó ở đây.”

Cô bé quay người vào phòng.

Liễu Ngọc Mai thở dài rồi lại nở nụ cười, bà vừa để ý, lần này A Ly sắp nổi giận thì chỉ có mí mắt hơi run chứ cơ thể không run theo, cũng là một tiến bộ rồi.

Những năm qua, bọn họ luôn tránh cho A Ly bị bệnh, điều này không chỉ vì A Ly trong trạng thái tức giận sẽ gây tổn thương cho bản thân và những người xung quanh, mà còn vì mỗi lần bị bệnh, bệnh tình của cô bé lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là chữa bệnh cho A Ly, còn lại đều là thứ yếu.

Liễu Ngọc Mai cuối cùng cũng tìm thấy bài vị chồng mình ở phía sau bài vị của hai anh trai.

“Thật sự là oan ức cho ông, ở với hai anh trai của tôi một thời gian như thế, hai người không đánh nhau chứ?”

Lúc đó, lão già mặt dày vô sỉ theo đuổi bà, không ít lần bị hai anh trai bà xử lý, thậm chí sau khi bà và ông ấy kết hôn, mỗi lần ông ấy uống rượu với hai anh trai bà thì cũng sẽ cãi nhau, suýt nữa đánh nhau.

Khác biệt là, trước khi kết hôn là hai anh trai bà kiếm chuyện đánh ông ấy, còn sau khi kết hôn, là ông ấy lần nào cũng lợi dụng lúc say rượu để khiêu khích hai anh trai bà, còn mặt dày vô sỉ hét lên:

“Lại đây, đánh đi, có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, đánh chết tôi thì em gái mấy người phải làm góa phụ đấy!”

Hai anh trai bà tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngừng mắng bà mắt bị mù, ngu ngốc bị ông ta lừa.

Thật ra, lão già này ngoài việc nhỏ nhen hay thù dai ra thì thật sự rất tốt với bà.

Dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi bài vị của chồng mình: “Lão già, đây là cháu gái của ông muốn ông nhường chỗ để đặt đồ của nó, ông chịu thiệt một chút nhé.”

Nói xong, Liễu Ngọc Mai nhường chỗ cho bài vị, đặt chồng mình và ba mình sát vào nhau.

“Nói chuyện nhiều với ba tôi đi, con rể cũng coi như là nửa con trai mà.”

Mặc dù chiếc khăn bẩn đặt ở chính giữa hơi khó chịu, nhưng giọng điệu của Liễu Ngọc Mai vẫn mang theo niềm vui:

“Hai người à, đừng giận A Ly, A Ly thành ra như ngày hôm nay cũng là do hai người hại đấy, ai bảo những năm đó hai người lại chết một cách dứt khoát như thế, không để lại chút gì để bảo vệ con cháu. Thằng bé Lý gia, tên Lý Truy Viễn, tên hay nghe đấy, người cũng thú vị, chỉ là thông minh quá mức. Con trẻ thông minh tôi đã gặp nhiều rồi, nhưng giống như nó, cả đời này là lần đầu tiên tôi gặp. Cậu bé này cho tôi cảm giác, ngoài nét trẻ con chưa phai nhạt ra thì cũng giống đang cố ý diễn như một đứa trẻ vậy. Đáng tiếc, người như vậy, thường không sống thọ.”

“Nhưng cũng chưa chắc, bây giờ nó ở Lý gia Tam Giang, còn là thân tộc của Lý Tam Giang, chia lãi phúc vận chắc hẳn đơn giản hơn chúng ta nhiều. Có điều, những thứ này đều không quan trọng.Chỉ hy vọng nó có thể giúp A Ly từ từ chữa bệnh, A Ly, đã chịu quá nhiều khổ, đã chịu quá nhiều tội, đây vốn không phải là điều nó đáng phải chịu.”

“Hai người à, ngay cả khi chết đuối, các người vẫn hô hào "vì một thế giới mới". Thế giới này quá lớn, người phụ nữ tầm thường như tôi hốc mắt cạn không dung chứa được, tôi chỉ có thể nhìn thấy con cháu mình, chỉ hy vọng nó có thể như những cô gái nhỏ khác, cười đùa vui vẻ, nói năng tự nhiên. Hai người nếu trên trời có linh …”

Nói đến đây, Liễu Ngọc Mai không nhịn được, lườm bài vị một cái, giọng điệu chuyển sang giận dữ trách móc:

“Hai người nếu trước khi chết cũng tuân theo quy củ cũ chừa lại chút linh thì sao phải đến mức để cháu gái của tôi thành ra như vậy chứ!”