“Ấy…”
Lý Truy Viễn chỉ có thể phản bội lời dạy bảo của anh Phan Tử Lôi Tử, quay người vén rèm lên, bước vào nhà vệ sinh.
Vừa mới đứng yên thì rèm chợt bị vén lên, cô bé lại đi vào.
Lý Truy Viễn đành phải kéo cô bé ra khỏi nhà vệ sinh, nói: “Anh đi giải quyết nỗi buồn, em theo vào, anh không tiện, em đứng đây chờ anh ra, được không?”
Tần Ly không phản ứng.
Lý Truy Viễn lại vén rèm bước vào nhà vệ sinh, đợi một lúc, không nghe thấy tiếng rèm bị vén lên mới cởi thắt lưng.
Bên cạnh nhà vệ sinh có một cái vại nước, cầm cái gáo múc nước rửa tay xong, Lý Truy Viễn đi ra, thấy Tần Ly lần này vẫn ngoan ngoãn đứng nguyên chỗ cũ.
“Em cần đi vệ sinh không? Hay là cũng đi luôn đi.”
Tần Ly bước về phía nhà vệ sinh, kéo rèm lên, nhưng tay bị nắm lấy, cô bé dừng bước rồi quay đầu nhìn Lý Truy Viễn, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Loại nghi hoặc này giống như tối qua khi ngồi ở bàn ăn, Lý Truy Viễn bảo cô bé ăn mà lại không cho ăn.
Lý Truy Viễn hơi lo lắng, không biết liệu cô bé có thể tự đi vệ sinh được không, nhìn cách cô bé bình thường được bà Liễu chăm sóc...
Nói tóm lại, cậu biết rất ít về Tần Ly, chỉ biết... cô bé rất đẹp.
Lý Truy Viễn định đi tìm bà Liễu hỏi, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn về phía lối đi thì liền thấy Liễu Ngọc Mai thò đầu ra.
“Bà Liễu…”
“A Ly nhà chúng ta biết tự ăn cơm, tự đi nhà xí, tự tắm rửa, A Ly nhà chúng ta giống như người bình thường.”
“Vâng.” Lý Truy Viễn gật đầu, buông tay ra.
Tần Ly bước vào nhà vệ sinh.
Lý Truy Viễn đứng yên tại chỗ, cảm nhận ánh mắt nóng rực của Liễu Ngọc Mai không ngừng quét qua người cậu.
“Tiểu Viễn à.”
“Bà Liễu.”
“Con cứ dẫn A Ly nhà chúng ta đi chơi, dẫn con bé đi chơi đi.”
“Vâng, bà.”
Từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng rửa tay, rồi Tần Ly đi ra, hai tay cô bé dang ra trước người.
Bà Liễu vội vàng nhắc nhở: “Lau tay, lau tay.”
“Ồ.”
Lý Truy Viễn bước tới, cầm lấy tay Tần Ly lau lên áo mình.
“Được rồi, sạch rồi.”
Tần Ly thu tay lại.
Lý Truy Viễn dẫn cô bé lên tầng hai, trên đường đi còn lấy một chiếc khăn sạch, vắt lên vai mình.
Trở lại góc đông bắc của ban công, Lý Truy Viễn ngồi xuống đọc sách, đợi Tần Ly ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng lọt vào tầm mắt cậu.
Quyển thứ sáu đọc xong.
Lý Truy Viễn duỗi người rồi đứng dậy, đi đến chỗ trống, nghiêm túc thực hiện bài tập thể dục phát thanh cho học sinh trung học toàn quốc.
Vừa tập xong, định lấy ra quyển thứ bảy, thì nghe thấy dì Lưu ở dưới kêu ăn trưa.
Lý Truy Viễn và Tần Ly đi xuống.
Bên Lý Tam Giang ăn riêng với họ, lần này cũng không ngoại lệ, Tần Ly được bà Liễu dẫn sang bên kia.
Lý Tam Giang ngồi xuống, lấy ra chai rượu trắng.
“Ông cố, ông bị thương rồi, không thể uống rượu.”
“Chậc, nửa thân thể của ông cố sắp xuống lỗ rồi, mỗi lần uống được là phần lời đấy.”
Bỏ qua lời khuyên nhủ của cháu chắt, Lý Tam Giang tự rót đầy một ly, lúc vừa uống một ngụm, cầm đũa định gắp chút đồ nhắm thì thấy một bóng người đột ngột đi tới, là Tần Ly.
Phía sau là Liễu Ngọc Mai và dì Lưu đi theo.
“Xin lỗi, bên chúng tôi đã chuẩn bị xong, định ăn cơm rồi, A Ly lại bỏ bàn chạy ra.”
“Nào, A Ly, về với bà ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại đi chơi với Tiểu Viễn.”
Tần Ly không bị kéo động, cô bé đứng yên đó nhìn Lý Truy Viễn.
Mà Liễu Ngọc Mai càng kéo, lông mi của cô bé lại bắt đầu run rẩy, cơ thể cũng dần run lên.
Liễu Ngọc Mai đành phải buông tay, không dám kéo nữa.
Lý Tam Giang ngoài việc có ý kiến với bốn con sói trắng nhà Lý Duy Hán thì cũng không phải người nhỏ mọn, ông vẫy tay, nói: “Để con bé ăn ở đây đi, thêm đôi đũa.”
“Vậy thì cảm ơn.” Liễu Ngọc Mai vội vàng cảm ơn, “Làm phiền ông rồi.”
Lý Tam Giang phẩy tay: “Nào có, hai đứa nhỏ có thể chơi với nhau đã là rất tốt rồi, đều có bạn chơi, tránh khỏi buồn bã.”
Dì Lưu mang tới bát đũa và cái ghế nhỏ.
Lý Truy Viễn cầm khăn trên vai lau ghế cho cô bé: “Ngồi xuống ăn chung đi.”
Tần Ly không nhúc nhích.
Liễu Ngọc Mai: “ A Ly, con ngồi xuống ăn chung đi.”
Tần Ly vẫn không ngồi, có điều cô bé nghiêng người về phía Lý Tam Giang, mặc dù không nhìn nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
Cô không muốn ăn chung với Lý Tam Giang.
Lý Tam Giang đang cầm ly rượu định uống, nhìn thấy tình huống này thì hơi ngơ ngác nói:
“Vậy… ông đi?”
Liễu Ngọc Mai không nói gì, trong lòng lại vui mừng vì cháu gái của mình cuối cùng cũng đã thể hiện cảm xúc rồi, không phải thông qua kiểu phát điên như trước kia.
Lý Truy Viễn cũng không trả lời, lặng lẽ lau lại chiếc ghế nhỏ một lần nữa.
Lý Tam Giang chép chép miệng: “Hê hê, hê hê hê. Được rồi, Đình Hầu à, chia cho tôi chút đồ ăn đi, tôi ngồi bên kia.”
“A, được được được, làm phiền chú rồi, thật ngại quá.”
Dì Lưu lập tức chia thức ăn cho Lý Tam Giang, kê riêng một cái bàn ở chỗ khác.
Tần Ly cuối cùng cũng ngồi xuống.