Chương 68: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truy Viễn chạy xuống lầu, bất chấp nỗi sợ hãi ở tầng một, đèn ở tầng một đang tắt nhưng nhờ ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy khu vực phía đông của tầng một chất đầy người giấy.

Đúng vậy, những người giấy này vẫn còn đó, Lý Truy Viễn thậm chí còn lập tức nhìn thấy người đầu bếp béo được đặt ở bên cạnh tường.

Hầu hết người giấy đều được đặt làm theo truyền thống, nhưng dựa trên cơ sở này, để đáp ứng nhu cầu đa dạng hóa thị trường, bọn họ cũng sẽ làm thêm một số mẫu đặc biệt theo yêu cầu của gia chủ.

Ví dụ như, nếu gia chủ nào lo lắng người thân của mình ở dưới ăn không ngon thì sẽ đốt một người đầu bếp xuống.

Còn có một số người già mất sớm, bà cụ lo lắng đốt cô gái trẻ xuống rồi đến khi bà xuống dưới sẽ hết chỗ của mình, nên đặt những người phụ nữ già hơn tuổi của mình.

Chạy đến sân thượng, Lý Truy Viễn đi thẳng vào phòng phía tây, cậu gõ cửa:

“Dì Lưu, chú Tần, mở cửa, cháu là Tiểu Viễn, ông cố bị thương rồi!”

Cửa mở ra.

Đứng ở cửa là chú Tần, Lý Truy Viễn nhìn thấy dì Lưu ở phía sau chú Tần đang cầm chổi quét nhà.

“Tiểu Viễn, sao thế?” Chú Tần hỏi.

“Ông cố cháu bị thương rồi, chảy nhiều máu lắm, phải đưa đến phòng khám.”

“Để dì đi, dì sẽ cầm máu băng bó.” Dì Lưu ném chổi xuống, lấy ra một túi vải từ trong tủ rồi chạy ra khỏi nhà, chú Tần cũng theo sau.

Lý Truy Viễn nhìn thoáng qua những mẩu giấy vụn bị quét vào trong cái sàng rồi lại nhìn bóng lưng của chú Tần và dì Lưu.

Bọn họ, buổi tối đi ngủ không cởi quần áo à?

Lý Truy Viễn liếc mắt nhìn vào phòng phía đông, cô ấy, chắc là cũng đã tỉnh rồi.

Có điều, Lý Truy Viễn không đi gõ cửa phòng phía đông mà chạy ngược lại, lúc lần nữa đi qua đống người giấy ở tầng một, cậu lại đi đến trước mặt người đầu bếp béo, đưa tay chạm nhẹ vào.

Mà cbhỉ cần một va chạm nhẹ nhàng thế này, người đầu bếp béo đã tan rã, biến thành một đống đổ trên mặt đất.

Điều này cũng tạo ra phản ứng dây chuyền, trong chốc lát, tất cả người giấy đều bắt đầu “sụp đổ”, giống như trò chơi xếp hình domino.

Rất nhanh, nửa phía đông tầng một vốn dĩ rất chật chội liền trở nên vô cùng trống trải, chỉ có thêm những mẩu giấy và thanh gỗ vụn khắp nơi.

Lý Truy Viễn không sợ hãi, thậm chí còn không ngạc nhiên, cậu rất bình tĩnh bước lên những mẩu giấy vụn này, bất chấp tiếng “bốp” giòn tan phát ra dưới chân, đến gần cửa cầu thang, bước lên tầng hai.

Lúc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy dì Lưu đang băng bó cho ông cố.

Trong không khí lan tỏa mùi thuốc thảo dược nhàn nhạt, hơi giống sâm bổ lượng, có lẽ đã bôi thuốc trước đó rồi.

Chú Tần thay tấm đệm và chiếu bị dính máu, lấy ra một tấm khác sạch sẽ từ trong tủ, trải ra rồi bế Lý Tam Giang đã được băng bó vết thương lên.

Thấy dì Lưu dọn dẹp túi vải, Lý Truy Viễn tiến lại hỏi: “Dì Lưu, ông cố con thế nào rồi?”

“Chảy nhiều máu, vết thương cũng không nhẹ, nhưng đều là vết thương ngoài da, đã xử lý xong, không cần đưa đến phòng khám, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Lý Truy Viễn nhìn về phía Lý Tam Giang đang nằm trên giường, phát hiện ra khuôn mặt ông cố đã hồi phục phần nào.

Dì Lưu cũng nhìn Lý Tam Giang, thực ra, cô cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng ông già đã rất lớn tuổi nhưng khí huyết lại vô cùng dồi dào, bên ngoài trông có vẻ già nua nhưng bên trong lại vô cùng khỏe mạnh.

Mấy ông già bà cụ cùng tuổi khác, nếu lỡ chẳng may bị ngã thì rất có thể sẽ được đưa đi luôn, mà ông bị đâm nhiều vết thương như vậy, chảy nhiều máu đến mức này, nhưng hình như không tổn thương gì đến nguyên khí.

“Tiểu Viễn à, có chuyện gì cứ gọi chú với dì nhé.” Chú Tần nói với Lý Truy Viễn.

“Vâng, được rồi, cảm ơn chú Tần, dì Lưu.”

Chú Tần và dì Lưu rời đi, Lý Truy Viễn cầm lấy cốc trà, rót một ít nước nóng, đi đến bên giường của Lý Tam Giang.

Lý Tam Giang tựa đầu vào gối, cánh tay phải rũ xuống ngực, dùng tay trái nhận lấy cốc trà, uống từng ngụm nhỏ.

Sau khi uống xong, Lý Tam Giang thở dài: “Tiểu Viễn Hầu à, từ hôm nay, nghi thức chuyển vận, tạm dừng đi.”

“Vâng, ông cố.”

“Chờ ông cố khỏe lại, chúng ta tiếp tục.”

“Vâng.” Lý Truy Viễn nhận lấy cốc trà, đặt sang một bên, “Thực ra, cũng không cần tiếp tục đâu, ông cố.”

“Trẻ con không hiểu chuyện mà, đừng nói bậy.”

“Được, con không nói nữa.”

Lý Truy Viễn cởi giày, trèo lên giường đến bên cạnh Lý Tam Giang, dựa lưng vào thành giường rồi ngồi xuống.

“Ngủ đi, Tiểu Viễn Hầu, ông cố không sao rồi.”

“Dì Lưu không hỏi ông tại sao thành ra thế này à?”

“Ông nói ông bị ngã.”

Bọn họ, vậy mà tin à?

Trong lòng Lý Truy Viễn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa, trông Lý Tam Giang dường như cũng không có ý định nói.

Rất lâu sau, Lý Truy Viễn lên tiếng: “Ông cố, phải học như thế nào ạ.”

Nếu như lần xảy ra chuyện Tiểu Hoàng Oanh, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên gặp phải chuyện đó, thì tối nay, cậu là thật cảm nhận được bất lực.