Lý Tam Giang sống phóng khoáng cả đời, cho dù là đoạn đường cuối cùng lúc tuổi già trong cuộc đời, ông ấy cũng không muốn chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Nhưng trước mặt trẻ con, Lý Tam Giang vẫn phải giữ thể diện: “Sao thế, nuôi ông thì thiệt thòi à, đất là của tập thể, nhưng căn nhà này, cái nghề này, những thứ ta tích lũy, không phải cuối cùng đều là cho nội của con sao, hừ, nó không thiệt thòi đâu.”
Tiếp theo, Lý Tam Giang lại vuốt cằm Lý Truy Viễn, tiếp tục nói: “Nhưng ông không muốn tài sản của ông cuối cùng lại chia cho lũ con trai bất hiếu nhà cbon; Tiểu Viễn Hầu, con ngoan ngoãn một chút, nịnh nọt ông cố vui vẻ, ông cố sẽ viết giấy cam kết, sau này những thứ này đều trực tiếp cho con, được không?”
“Được ạ, chờ con lớn lên sẽ nuôi ông cố.”
“Ha ha ha, chờ con lớn lên, ông cố chắc cũng đã không còn nữa rồi.”
Nhưng lời này, nghe vào cũng thật vui, mang theo một chút may mắn.
Lý Truy Viễn nhớ lại những gì dì Lưu nói về tầng hầm tối qua, lại nhớ đến cuốn “Kim Sa La Văn Kinh” mình nhìn thấy trên sàn nhà phòng Lý Tam Giang, mở miệng nói:
“Ông cố, trong tầng hầm ông có gì thế?”
“Những thứ có giá trị đều để trên tầng một, trong tầng hầm đều là những thứ linh tinh ông cố nhặt được trước đây, còn có mấy chục thùng sách cũ do người khác cất giữ, đầy chữ nghĩa kỳ quái, nhìn cũng không hiểu.”
Sách?
Ánh mắt Lý Truy Viễn sáng lên, đó đâu phải sách cũ, đó là tài liệu ôn tập của cậu.
Cậu rất muốn nâng cao thành tích học tập của mình.
“Ông cố, con có thể vào xem không?”
“Cái gì?” Lý Tam Giang có chút ngạc nhiên, “Những thứ đó có gì hay mà xem đâu.”
“Ông nói sau này tài sản sẽ để lại cho con mà, ông nói không giữ lời.”
“Được được được, muốn xem thì xem đi, chìa khóa ở trong đôi giày vải bên cạnh cửa, cẩn thận bụi bẩn, bên trong bẩn lắm, ông cũng nhiều năm không vào rồi.”
“Cảm ơn ông cố.”
Lúc Lý Truy Viễn định xuống tầng hầm tìm hiểu thì trên con đường nhỏ bên ngoài lại xuất hiện một bóng dáng lưng còng, là Ngưu Phúc.
“Chú Tam Giang, Chú Tam Giang, tôi đến cầu xin chú!”
Hầu như là vô thức, ánh mắt Lý Truy Viễn lập tức rơi vào cái lưng còng của Ngưu Phúc rồi cậu lập tức nhớ lại lời cảnh cáo của Lưu Kim Hà, lập tức nghiêng người, quay đầu lại không nhìn nữa.
Nhưng cũng chính vì vậy, Lý Truy Viễn chợt nhìn thấy Tần Ly vốn ngồi bất động trong phòng đông như tượng đá, lại cử động cổ, ánh mắt nhìn về phía lưng của Ngưu Phúc.
Cô bé có thể nhìn thấy!
Bà Liễu nói cháu gái bà không phải tự kỷ bình thường, bây giờ Lý Truy Viễn tin rồi.
“Chú Tam Giang, chú Tam Giang à!”
Phía sau, tiếng nói và bước chân của Ngưu Phúc ngày càng gần, ánh mắt của cô bé cũng vẫn nhìn chằm chằm vào đó.
Không thể cứ nhìn chằm chằm như vậy được…
Lý Truy Viễn đi về phía cô bé, dừng lại cách ngưỡng cửa bốn mét, sau đó di chuyển ngang hai bước, dùng cơ thể mình che khuất tầm nhìn của cô bé về phía Ngưu Phúc.
Thực ra, nếu đi đến trước mặt rồi dùng hai tay che mắt cô bé thì đơn giản hơn, nhưng cậu không dám.
Lời cảnh báo trước đó của bà Liễu tuyệt đối không phải là lời nói suông, huống chi, còn có bài học xương máu của Lý Tam Giang.
Lý Truy Viễn nhận thấy lông mi của cô gái đang hơi run run.
Cũng không biết là vì sự tiếp cận của người lạ như cậu, hay vì những thứ cô bé “nhìn thấy”.
Có điều, cô bé không nghiêng người cố gắng tránh né sự che chắn của cậu để tiếp tục nhìn nữa mà đưa cổ về vị trí ban đầu, ánh mắt nhìn thẳng.
Cô bé, lại lần nữa ngồi yên.
Lý Truy Viễn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cậu thực sự sợ rằng cô bé sẽ đột nhiên lao lên cắn mình.
Có điều, đây là lần đầu tiên cậu ở gần cô bé như vậy.
Phong cách ăn mặc cổ điển này rất hợp với cô bé, có thể nói là bổ sung cho nhau.
Cô bé ngồi đó, như thể chính cậu mới là người ngoài, đột nhập vào thời đại của cô bé, biệt thự của cô bé.
Liễu Ngọc Mai lúc này đi tới, đặt nhẹ tay lên vai Lý Truy Viễn, khẽ nói: “Tiểu Viễn à, bà đã nhắc nhở con rồi đấy, đừng lại gần A Ly quá.”
“Con nhớ rồi, bà.” Lý Truy Viễn chỉ vào ngưỡng cửa phía trước, “Con sẽ không lại gần nữa.”
Có lẽ vì lần tiếp xúc trước đó đã để lại ấn tượng tốt cho Liễu Ngọc Mai về cậu bé này, nên bà cũng không nhịn được mà trêu chọc: “Sao nào, A Ly nhà bà đẹp chứ?”
“Vâng, đẹp ạ, giống bà.”
“Ha ha ha…”
Liễu Ngọc Mai bị chọc cười, bà bước vào nhà, nhìn vào giá gỗ sáu tầng được đặt trên kệ trong phòng, trên đó đầy đủ bài vị, bên trái đều là họ Lý, bên phải là họ Tần.
Bà cầm một chiếc đĩa nhỏ trống, chọn vài miếng bánh ngọt trong đĩa cúng ở dưới rồi quay người đi ra, đưa đĩa cho Lý Truy Viễn:
“Nào, bà mời con ăn chút bánh ngọt.”
“Cảm ơn bà.” Lý Truy Viễn đưa tay nhận lấy.
“Lấy từ đĩa cúng, sạch sẽ đấy.”
“Vâng.”