Lúc này, trên giường phía đông, Lý Truy Viễn nằm yên lặng.
Trên mặt cậu không có chút đau đớn nào, hơi thở cũng rất đều đặn, giống như vẫn đang ngủ rất ngon.
Có điều, Lý Truy Viễn đang lại mở mắt trong mơ.
Cậu từ trên giường ngồi dậy, ban đầu tưởng mình đã tỉnh dậy nhưng nhìn ra ngoài một mảnh một màu đen kịt.
Cậu liền hiểu ra, mình vẫn đang mơ, bởi vì rèm cửa sổ của phòng ngủ có thể cho ánh trăng xuyên thấu vào, không thể nào tối như vậy được.
Nhìn xung quanh, Lý Truy Viễn phát hiện ra phạm vi cậu có thể nhìn thấy chỉ là chiếc giường mình đang nằm.
Đây là một chiếc giường gỗ cổ kính, nhiều chi tiết đã bị thời gian mài mòn, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra những thiết kế chạm khắc tinh xảo, tỉ mỉ.
Lý Truy Viễn vén tấm chăn trên người, quỳ gối di chuyển đến mép giường, thử đưa tay ra, muốn chạm vào bên ngoài.
Dù sao, đây cũng chỉ là giấc mơ thôi.
Ban ngày Lưu Mạn Đình hỏi cậu, ở quê có buồn chán không?
Cậu trả lời ở đây có rất nhiều thứ vui.
Đúng vậy, thật sự rất nhiều.
Vài năm trước, cậu luôn không hiểu, tại sao từ “học tập” thường được thêm tiền tố “khắc khổ” phía trước.
Học tập, chẳng phải chỉ là xem qua các khái niệm, lý thuyết, công thức rồi đi giải những bài toán đơn giản là được sao?
Sau này, cậu mới nhận ra, hóa ra thật sự có người có thể cảm thấy đau khổ trong quá trình học tập.
Cậu rất ngưỡng mộ.
Cậu tuổi còn nhỏ, chưa có nhiều trải nghiệm về cuộc sống và xã hội, nơi ở lâu nhất chính là lớp học với tư cách là một học sinh:
Cậu không cách nào cảm thấy uể oải hay tra tấn từ những bài toán khó, không cách nào cảm thấy vui mừng và phấn chấn sau khi giải được bài, không có cảm giác áp lực, không có cảm giác nỗ lực, tự nhiên cũng không có cảm giác thu hoạch.
Biển đề bài trước mặt cậu, lại giống như là đang làm một việc vẽ nguệch ngoạc những ô vuông cực kỳ nhàm chán.
Đặc biệt là khi cậu học theo những học sinh khác, báo cáo thành tích cho ba mẹ để mong nhận được lời khen ngợi, mẹ cậu lại càng dùng ánh mắt lạnh lùng hơn nhìn cậu.
Giống như cậu đã làm điều sai trái, hơn nữa đang càng sai càng xa.
Bởi vậy, cậu không thể thu được bất kỳ cảm xúc nào từ việc học tập, chỉ có… chết lặng.
Mà sự thay đổi, chính là đến từ khoảnh khắc cậu bị rơi xuống nước nhìn thấy Tiểu Hoàng Oanh.
Cậu cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy đau đớn, hơn nữa khi chứng kiến hai ba con Râu Quai Nón chìm xuống ao, điệu mua cuối cùng của Tiểu Hoàng Oanh trên mặt nước, lúc đó cậu đã trải nghiệm được cảm giác thu hoạch.
Ông cố khi ấy thấy cậu ngẩn người ở đó đã khuyên cậu nghĩ đến những thứ vui vẻ, ví dụ như đi ăn cỗ.
Nhưng cậu không nói với ông cố,
Lúc đó trong lòng cậu… là phấn khích.
Một cánh cửa mới, đã hé mở ra trước mặt cậu.
Cậu thích loại bí ẩn và quỷ dị này,
Cuối cùng cậu cũng đã cảm nhận được sự vô tri cùng bàng hoàng, cảm giác bất lực và không thể kiểm soát, khiến trái tim cậu nảy sinh một chút vui vẻ.
Cậu thấy việc bà nội cầm châm gọi hồn cho mình lại bỏ vào trong đặt bát nước, thật sự rất lợi hại.
Cậu nhìn Lưu Kim Hà, nhìn Lý Tam Giang, phát hiện ra họ còn lợi hại hơn.
Họ hiểu biết rất nhiều khái niệm, nhớ rất nhiều công thức, họ có thể giải bài,
Còn bản thân cậu,
Chỉ là một học sinh kém.
Tay của Lý Truy Viễn thò ra khỏi mép giường, cậu dường như cảm nhận được gió, rất nhẹ, rất nhẹ, thậm chí nghi ngờ liệu có phải là tác động tâm lý của mình hay không.
Hơn nữa, cậu lạikhông nhìn thấy bàn tay thò ra khỏi mép giường của mình.
Rút tay về, đặt trước mặt mình, ừm, tay vẫn còn.
Ngay sau đó, cậu lại thò tay ra, lần này, là hướng xuống.
Dường như cảm nhận được một chút ý lạnh, vẫn là rất nhẹ, nhưng ít nhất có thể khẳng định là có sự khác biệt về xúc giác.
Ở độ cao ngang bằng với giường của mình, bên ngoài nơi mình không thể nhìn thấy, có hai loại cảm giác trung gian khác nhau.
Lý Truy Viễn nhắm mắt lại, cậu bắt đầu tập trung sự chú ý của mình, cố gắng cảm nhận, bàn tay thò xuống cũng bắt đầu chậm rãi lắc lư, các ngón tay cũng di chuyển không đều.
Chân thật hơn một chút, tinh tế hơn một chút, kéo dài.
Hai giấc mơ trước, lần đầu tiên là mơ thấy Tiểu Hoàng Oanh đến nhà, lần thứ hai là mơ thấy ông cụ lưng còng cõng bà cụ.
Vậy giấc mơ lần này, không nên đơn giản chỉ là màu đen.
Cuối cùng, cậu cảm nhận được, vừa rồi giống như có thứ gì đó mảnh mai lướt qua ngón tay cậu.
Cậu lập tức nằm sấp trên giường, để cánh tay của mình có thể thò xuống xa hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, cảm giác ban đầu lại xuất hiện, tần suất bắt đầu tăng lên.
Giống như… cỏ nước?
Lý Truy Viễn lập tức nghĩ đến rêu đen mà mình đã gặp lần trước, chẳng lẽ, là tóc?
Không ngừng phất qua, không ngừng luồn lách, vuốt ve ngón tay và cánh tay cậu, ngón tay bóp nhẹ một cái vẫn có thể cảm nhận được cảm giác vừa mảnh vừa cứng.
Giống như, thật sự là tóc.
“Bốp.”
Mắt Lý Truy Viễn sáng lên, vừa rồi giống như có thứ gì đó, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay cậu, không phải tóc mềm mại mà là một thứ khác.