“Mẹ, sao mẹ có thể nói về một đứa trẻ như vậy, con thấy Lý Truy Viễn rất tốt, lễ phép lại ngoan ngoãn nữa.”
“Bởi vì nó đối xử với ai cũng như vậy, giống hệt mẹ nó hồi nhỏ.”
“Mẹ…”
“Đúng rồi, mẹ nó cũng ly hôn rồi đấy.”
“Mẹ…” Lý Cúc Hương tức giận.
Lưu Kim Hà vẫn chưa nói đủ, nhả ra một làn khói riiuf tiếp tục: “Hai mẹ con họ như vậy, chỉ thích hợp tìm loại người không có chút bản ngã nào, toàn bộ trong mắt chỉ có bọn họ thôi.”
“Mẹ, con vẫn nên đi tìm chú Tam Giang thôi.”
“Đi đi đi.” Lưu Kim Hà khoát tay, “Nếu Tam Giang Hầu lề mề thì hỏi ông ta, nếu thật sự làm hỏng đứa cháu ngoại mà Hán Hầu yêu quý nhất thì còn muốn Hán Hầu nuôi dưỡng đến lúc chết không?”
Lý Cúc Hương nhanh chóng đổ nước bẩn trong chậu, leo lên xe xích lô rồi đi, cô thực sự không muốn nghe mẹ mình nói thêm nữa.
Lưu Kim Hà bóp tắt tàn thuốc, ngáp một cái, chậm rãi đi về phòng bếp.
Hai đứa trẻ sớm đã cơm nước xong xui, Lưu Kim Hà còn nhìn thấy cháu gái thường ngày không làm việc nhà mà nay lại chủ động giành lấy việc dọn dẹp bát đũa lau bàn nữa.
Miệng còn không ngừng nói: “Anh Viễn Hầu, anh mau bỏ xuống đi, mấy việc này ngày nào em cũng làm mà.”
Làm Lưu Kim Hà nghe mà muốn bật cười.
Có lẽ vì liên quan đến chuyện nuôi dưỡng đến lúc chết của bản thân, Lý Tam Giang lần này không lề mề chút nào, sớm đã ngồi xe xích lô của Lý Cúc Hương đến.
Lưu Kim Hà bảo Lý Cúc Hương đưa hai đứa trẻ lên lầu xem ti vi rồi dẫn Lý Tam Giang vào phòng làm việc của mình.
“Này, Lưu Mù, chỗ này của bà làm thật chật chội.” Lý Tam Giang vỗ vào mấy cái thùng gỗ xếp chồng cao xung quanh, “Không biết còn tưởng bà vừa nhập hàng từ Quảng Đông về, chuẩn bị chuyển sang kinh doanh buôn bán đấy.”
“Không rảnh rỗi mà nói nhảm với ông.”
Lưu Kim Hà kể lại toàn bộ chuyện hôm nay, bao gồm cả chuyện minh thọ của nhà họ Ngưu.
Mắt Lý Tam Giang trợn tròn, hỏi: “Sao Lý Truy Viễn lại nhìn thấy được?”
Lưu Kim Hà hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn nhịn được cơn giận, hỏi ngược lại: “Con mẹ nó, ông hỏi tôi à?”
Lý Tam Giang móc thuốc lá ra, ném cho Lưu Kim Hà một điếu, bản thân cầm một điếu ngửi ngửi rồi suy nghĩ.
Lưu Kim Hà cầm lấy điếu thuốc, đưa phần có bộ lọc hướng về mặt bàn gõ gõ, hỏi: “Tối qua ông đã làm chuyện tốt gì vậy!”
“Chuyện tích đức.”
“Ông…” Lưu Kim Hà liếm liếm môi, hỏi: “Hai cha con nhà Râu Quai Nón hôm nay xuống bờ đê gặp long vương rồi, là ông dẫn thứ đó đi à?”
Lý Tam Giang không nói gì.
“Làm sao dẫn đi?” Lưu Kim Hà tiếp tục thăm dò, đột nhiên bà như nghĩ đến một khả năng đáng sợ, giọng nói càng cao, mắng: “Lão già chết tiệt này, không lẽ ông để Lý Truy Viễn đi dẫn thi?”
“Khụ khụ…” Lý Tam Giang hắng giọng một cái, “Lưu Mù, cho mượn tí lửa đi.”
Lưu Kim Hà ném thẳng hộp diêm tới: “Ông thật sự làm vậy?”
“Xạt…”
Lý Tam Giang dời mắt, rít một mồi thuốc.
Lưu Kim Hà rời khỏi ghế, lách qua cái bàn đi đến trước mặt Lý Tam Giang, nước bọt bắn thẳng vào mặt lão già:
“Người sống đi đường dương, người chết đi đường âm, ông bảo Lý Truy Viễn dẫn thi, là để đứa nhỏ này đi đường âm, nhiễm âm khí, ông có biết, nó có thể đã bị ông làm cho biết ‘đi âm’ rồi không?”
“Đi âm?” Lý Tam Giang sững sờ một lúc rồi đột nhiên như nghe được một câu chuyện cười khổng lồ, “Haha, nói bậy, sao có thể chỉ cần làm một lần là biết đi âm được?”
“Hừ… ha ha.” Lưu Kim Hà cười lạnh.
Lý Tam Giang bên này ngược lại bắt đầu sốt ruột, vội vàng đứng dậy: “Nếu dễ dàng đi âm như vậy, Lưu Mù bà lăn lộn trong nghề này mấy chục năm, còn cần phải làm trò lừa đảo đến bây giờ à?”
Đi âm, một số nơi gọi là “mô hạt”, “hạ thần”, là chỉ khả năng đi từ dương gian xuống âm gian, nói dễ hiểu hơn, là có thể nhìn thấy những thứ không thuộc dương gian.
Mọi người tìm đến những “thần bà” như Lưu Kim Hà, chính là dựa vào hình tượng có thể giao tiếp với thần linh quỷ dữ mà những người này tạo ra, nhưng kỳ lạ là trong số những người như bọn họ thì chín phần mười không có khả năng này, ít nhất là Lưu Kim Hà thì không có.
Lưu Kim Hà khôi phục lại hơi thở bình thường, nói: “Đứa nhỏ này thông minh, suy nghĩ tỉ mỉ.”
Lý Tam Giang nghe vậy, nuốt nước bọt, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tối qua, Lý Truy Viễn chỉ tay vào dòng sông, nói: “Không đợi cô ấy à?”
“Bộp!”
Lý Tam Giang ngồi phịch trở lại ghế, vẻ mặt đầy nghi ngờ, ông đột nhiên nhận ra, những gì Lưu Kim Hà nói hình như hơi đúng.
“Cha mẹ ruột của nó đều ở thành phố, là hộ khẩu thành phố, đầu óc đứa bé lại tốt, học hành gì cũng có thể nắm chắc, tương lai tốt đẹp đã được định sẵn, vậy mà ông làm ra chuyện này. Chưa nói việc liên tục nhìn thấy những thứ bẩn thỉu sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống, ông xem cái thân già cô độc của mình đi, ngay cả việc đưa tang cũng phải sớm tìm một người có phẩm hạnh đáng tin cậy như Hán Hầu. Còn tôi, hừ, càng không cần nói. Những người dính líu đến nghề này, năm khuyết ba thiếu ít nhiều sẽ dính vào, ông đang tạo nghiệp đấy, ông nói xem, lúc đó đầu óc ông có bị nước vào không?”
===
Góc vui đọc truyện thêm kiến thức:
-Trung Quốc có câu: Nam đi âm, Bắc thỉnh thần.
"Đi âm" còn được gọi là " mạc hách, mạc hạt, khu quỷ, hạ thần, hạ âm, có thể hiểu theo cách nói Việt Nam là lên đồng. "Đi âm", đúng như tên gọi, nghĩa là đến thăm cõi âm. Nhà nào có bệnh tật, tai họa, trước tiên là đuổi tà ma, nếu đuổi tà ma vẫn không tránh khỏi tai họa thì phải đi âm. Người đuổi tà ma có nam, có nữ. Còn đi âm thì đều là nữ, không có nam. Đi âm là bà đồng trong làng, mở cửa thông đến địa phủ, như vậy có thể đi vào, đi nói chuyện với người thân đã khuất của mọi người.
-Phần này là thêm cho những bạn chưa biết, trong truyện có một đoạn là Tam Giang mượn lửa của Lưu Mù, nhưng ở Việt Nam mình vào những ngày đầu năm thì mọi người nên tránh nhé.
Từ xa xưa, người ta đã rất coi trọng ngọn lửa. Lửa được xem là cội nguồn của gia đình. Theo quan niệm truyền thống, người ta sẽ kiêng cho mượn lửa vào những dịp đầu xuân năm mới. Việc cho mượn lửa được cho là sẽ làm ảnh hưởng đến tài lộc của gia đình.
Ngoài ra, theo quan niệm phong thủy, lửa là một yếu tố thuộc ngũ hành. Ngọn lửa đóng vai trò quan trọng trong phong thủy của gia đình. Nó tượng trưng cho vận khí của căn nhà. Vì vậy, để không làm ảnh hưởng đến vận khí, gia chủ nên tránh cho mượn bật lửa, diêm, bếp...