Chương 28: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lưu Kim Hạ cũng đành bất lực chấp nhận số phận, quay trở lại hình ảnh bà mù đoán mệnh truyền thống.

Cho nên, trong căn phòng này, những thứ có thể sử dụng được, chỉ là một cái bàn gỗ sơn đen, vài cái ghế đẩu và hai cây nến trắng.

“Hít…”

Lưu Kim Hạ dùng khăn tay lau mắt, khói nến làm mắt bà khó chịu, có vẻ như sau này bà phải bỏ nến đi thôi.

Lúc này, người đàn ông già ngồi đối diện cũng kết thúc lời kể, ánh mắt ông nhìn Lưu Kim Hạ mang theo sự kính trọng.

Sau khi đến nơi đây, không chỉ lưng gù của ông được hóa giải thoải mái nhiều, đầu óc cũng không còn mơ màng nữa, nói chuyện cũng lưu loát hơn hẳn.

Người đàn ông già họ Ngưu, tên là Ngưu Phúc, là người trấn Thạch Cảng bên cạnh, hôm nay đến đây là để làm minh thọ cho mẹ mình.

Hôm qua, em trai ông là Ngưu Thụy cũng đã đến đây, vì cùng một việc, Lưu Kim Hạ cũng là sau khi tiếp đón ông ta xong mới đến nhà Lý Duy Hán.

Hai anh em nhà họ Ngưu, cộng thêm một cô em gái, cha mất sớm, là mẹ góa phụ nuôi nấng cả ba người lớn lên.

Hiện giờ, cả ba người đều đã hơn năm mươi tuổi, mỗi người đều đã có cháu nội cháu ngoại.

Nửa năm trước, mẹ mất.

Nhưng kể từ sau khi lo hậu sự, ba anh em nhà họ Ngưu mỗi nhà đều gặp chuyện rắc rối, không phải người này ốm đau thì người kia gặp tai nạn.

Lúc đầu, mọi người chưa để ý, nhưng tần suất ngày càng cao và ngày càng nghiêm trọng.

Mới đây, con trai của Ngưu Thụy tan sở đi xe đạp về nhà, bị ngã xuống mương, gãy vài cái xương sườn, nếu không được người đi đường phát hiện kịp thời thì suýt nữa đã mất mạng rồi; cái lưng gù của Ngưu Phúc thì ngày càng nặng nề và kỳ quái, mấy ông lão gù lưng bảy tám mươi tuổi trong thôn cũng không bằng ông, phải biết rằng nửa năm trước, ông cũng không hề gù lưng.

Thêm vào đó, ba anh em thi thoảng lại mơ về mẹ, nghi ngờ có phải mẹ còn vương vấn chưa siêu thoát nên chuẩn bị làm minh thọ, đốt một bộ huyết kinh, khu trừ tà khí, cầu bình an.

Có điều, hiện giờ hai anh em có một chút mâu thuẫn, là em trai Ngưu Thụy muốn làm minh thọ ở nhà mình, nhưng anh trai Ngưu Phúc lại không cho phép, nhất định phải làm ở nhà ông.

Người ngoài nghe có lẽ sẽ cảm thấy hai anh em rất hiếu thảo, chuyện làm minh thọ rườm rà vất vả mà còn cãi nhau, đây không phải là tranh giành để tỏ lòng hiếu thảo với mẹ mình sao?

Lưu Kim Hạ hiển nhiên không tin, mắt bà ngày càng kém, nhưng tâm lý lại ngày càng minh mẫn.

Trong số những người đến đây, Lý Duy Hán chính là người nằm trong phần cực cực thiểu số, còn đa số đều là những người đã làm điều trái lương tâm, ông bà ngày xưa nói cấm có sai, đã làm điều trái lương tâm thì luôn sợ ma gõ cửa.

Có điều, Lưu Kim Hạ cũng không muốn truy cứu đến cùng, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Đừng nói với tôi, cô em gái nhà ông cũng muốn làm minh thọ đấy nhé?”

“Ừm, nó cũng muốn.”

Lưu Kim Hạ nhướng mày.

Theo tục lệ trong thôn hiện nay, con gái lấy chồng là khách, mỗi năm có thể về nhà mẹ đẻ vài lần, dịp Tết đưa con rể về thăm nhà, giữ thể diện là được rồi.

Nếu cha mẹ ốm đau, con gái cuối cùng có thể ở bên giường bệnh chăm sóc cha mẹ, đưa tiễn song thân, sẽ được hàng xóm láng giềng khen ngợi là con gái hiếu thảo.

Bởi vì con gái không được chia tài sản nên việc dưỡng lão hay hậu sự của cha mẹ đều chỉ cần xuất hiện, giúp đỡ một chút là được, không cần phải bỏ tiền.

Nhưng cô em gái nhà họ Ngưu lại cũng muốn làm minh thọ cho mẹ mình… thì thật không hợp lệ, dù hiếu thảo đến mấy cũng không thể thể hiện như vậy, nếu trong nhà toàn chị em mà không có con trai thì có thể bàn luận thêm, nhưng bên trên lại có hai người anh trai nữa mà.

Lưu Kim Hạ hạ thấp mí mắt, nói:

“Việc này cũng dễ thôi! Nếu ai cũng muốn làm chủ gia, vậy thì làm chủ gia hết đi! Ra cái sân đình rộng rãi của thôn mượn một khoảnh đất, lập ba cái bàn thờ trang trọng, bày ba phần thọ lễ, đốt ba cuốn huyết kinh!”

Ngưu Phúc sững sờ, hỏi: “Còn… còn có thể như vậy sao?”

Lưu Kim Hạ gật đầu: “Có thể, đặt chung một nơi, ngồi chung một chõ, mẹ của các người cũng không cần phải bận rộn chạy đầu này đầu kia. Người em trai Thụy Hầu của ông hôm qua đã đưa cho tôi ngày sinh tháng đẻ của những người trong nhà, hôm nay ông cũng đưa cho tôi rồi đi thông báo với em gái ông đi, hai ngày nữa đưa cho tôi, tôi sẽ khai dẫn cho các người.”

Vốn dĩ một việc là một khoản tiền, giờ biến thành một việc thu ba khoản tiền, Lưu Kim Hạ bà là người được lợi nhất.

Ngưu Phúc do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vậy thì cứ như vậy, tôi về sẽ nói với họ, làm chung.”

“Ừm, ngày sinh tháng đẻ đưa đến hết, tôi sẽ tính cho các người một ngày cụ thể.”

“Nhanh nha.” Ngưu Phúc giục, “Phải nhanh.”

“Tôi hiểu rồi.” Lưu Kim Hạ gật đầu, ra hiệu cho ông không cần lo lắng rồi đứng dậy chuẩn bị tiễn khách.

===

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức

Minh Thọ, còn được gọi là "âm thọ", tức là ngày sinh của người đã khuất. Việc tổ chức lễ mừng thọ cho ông bà, cha mẹ đã qua đời được gọi là "âm khánh". Phong tục này bắt nguồn từ việc tổ chức lễ mừng thọ cho người còn sống, về bản chất, đây là hoạt động tưởng nhớ và tôn vinh tổ tiên của gia đình, dòng họ, với ý nghĩa "tôn kính người đã khuất, noi gương người đi trước", làm rạng danh gia tộc. Lễ mừng thọ người đã khuất có thể được tổ chức tại nhà hoặc tại chùa.

Tại nhà: Không làm lễ sám hối, mà tổ chức lễ cúng thủy lục, có thể kéo dài từ một đến ba ngày, hoặc bảy ngày, ngày cuối cùng là ngày chính. Nghi lễ long trọng nhất là mời 49 vị sư về làm lễ sám hối trong 49 ngày. Sau khi hoàn tất, bài vị tưởng niệm có thể được đặt trong chính điện của chùa để được hưởng hương khói.

Tại chùa: Nghi lễ tại chùa tương tự như tại nhà, nhưng có thể bao gồm cả lễ sám hối.