Liễu Ngọc Mai dựa người nhẹ nhàng vào ghế, nhìn cậu bé, nói:
“Có phải con cảm thấy, ông cố con đôi lúc hơi ngốc, có những việc ông ấy không nhìn ra, có những lời ông ấy không nghe vào?”
Lý Truy Viễn gật đầu.
“Con à, điều đó rất bình thường, người già rồi mà, đều như vậy. Tuổi con, tràn đầy sức sống, tò mò bẩm sinh với những điều mới mẻ, nhưng người bình thường đến tuổi trung niên sẽ có chút kháng cự khi tiếp nhận những thứ mới, sẽ tự nhiên đi theo lối mòn. Đến lúc già, phần lớn chỉ tin vào một điều, đó là theo thói quen trước đây của mình, như chơi vòng tròn vậy, tiếp tục lăn đi, cho đến lúc lăn vào quan tài. Họ thường trở nên rất cứng đầu, rất cố chấp, con nói họ sai, họ sẽ cho rằng con trẻ con, con nói họ không nên làm như vậy, nhưng mà họ chính là dựa theo cách này của mình mà sống đến bây giờ. Đúng hay sai, đối với họ không quan trọng, có thể sống đến già vốn đã là một loại chứng minh tốt nhất, cũng là một loại bản lĩnh, con hiểu chưa?”
“Hiểu được một chút, nhưng con muốn nghe thêm chút nữa.”
“Ha.” Liễu Ngọc Mai cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, hỏi: “Đường Dần có bài “Đào Hoa Am Ca”, đã đọc chưa?”
“Đã đọc rồi.”
“Hai câu cuối.”
“Thế nhân tiếu ngã thắc phong điên, ngã tiếu thế nhân khán bất xuyên. Ký đắc Ngũ Lăng hào kiệt mộ, vô tửu vô hoa sừ tác điền.”
“Đúng vậy, con cười ông ấy nghe không hiểu, ông ấy cười con không hiểu đời.”
“Bà nội Liễu, ý bà là, ông cố con cố tình giả điếc, không nghe vào lời sao?”
“Không phải, ông cố con không diễn xuất giỏi như con đâu.”
“Bà nói đùa rồi.”
“Con thấy ông cố con thế nào?”
“Ông cố có rất nhiều chuyện, đôi lúc con cảm thấy mình hiểu, nhưng đôi lúc lại phát hiện mình hoang mang.”
“Là do con suy nghĩ quá phức tạp đấy, đơn giản hóa mọi chuyện, đừng dính dáng quá nhiều cong cong nhiễu nhiễu.”
“Bà nội Liễu, bà lại nhiễu con vào rồi.”
“Ông cố con, thực chất chỉ là ông cố con thôi, bản thân ông ấy không có gì đặc biệt, khác biệt duy nhất với người khác có lẽ là ông ấy tương đối có tiền, không, là quá có tiền.”
“Quá có tiền?” Lý Truy Viễn bắt đầu suy ngẫm, “tiền” ở đây ám chỉ cái gì?
“Con người này, có nhiều tiền thì dễ bay bổng, sẽ tự cho mình là đúng, sẽ không nghe vào lời. Nhưng không có cách nào, ai bảo ông ấy có tiền chứ? Có những lúc, có tiền là có thể muốn gì được nấy, rất nhiều chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết. Nhưng dùng tiền để chạy chọt, dù sao cũng là chuyện không thể công khai, đôi lúc chính bản thân người đó cũng không biết số tiền này cuối cùng sẽ chảy về đâu, dù sao, chuyện đó diễn tiến đến một mức độ nào đó hoặc một khâu nào đó thì bỗng nhiên được giải quyết, bản thân người đó cũng sẽ cảm thấy mơ mơ hồ hồ mà vượt qua khó khăn. Mà những người xung quanh ông ấy, lần lượt sẽ đều hiểu ra, liền hận ông ấy đến nghiến răng nghiến lợi. Không phải thật sự hận, chỉ là không nhìn nổi nhưng lại không thể làm gì, đến cuối cùng cũng trở nên tê liệt, chấp nhận thôi.”
Lý Truy Viễn hỏi: “Bà nội Liễu, vậy nếu sống cùng người có tiền thì có phải cũng có thể nhặt được tiền phát tài không?”
Liễu Ngọc Mai nhìn cậu bé trước mặt một cách đầy ẩn ý, bà biết, cậu bé đã nghe hiểu rồi.
"Haiz, làm gì có chuyện tiền rơi đầy đất cho con nhặt chứ, chỉ là thỉnh thoảng ở mấy góc khuất trên đê, moi ra được vài phân vài li, chẳng biết phải dành dụm bao lâu mới đủ mua cho A Ly nhà bà một viên kẹo ăn nữa."
Lý Truy Viễn lấy tờ tiền ông cố vừa cho ra, hỏi: "Vậy ông cố, cũng không biết mình có nhiều tiền như vậy sao?"
"Ông ấy chắc chỉ nghĩ mình có chút tiền thôi, chứ không ngờ rằng mình lại giàu đến thế, giàu nứt đố đổ vách."
"Vậy ông cố có thể tự mình tiêu số tiền này không?"
"Ha ha ha..." Liễu Ngọc Mai lấy tay che miệng cười, "Con hỏi thế cũng ngây ngô quá, ông ấy còn không biết mình có nhiều tiền như vậy thì làm sao mà tự mình tiêu được?"
"Nhưng số tiền này, vẫn tiêu được rồi sao?"
"Đúng vậy, được tiêu rồi."
Lý Truy Viễn uống cạn chén trà, những nghi vấn về ông cố vẫn luôn vướng bận trong lòng cậu lúc này cuối cùng cũng được giải đáp.
Số tiền được nhắc đến trong cuộc trò chuyện vừa rồi, ám chỉ khí vận, phúc vận.
Người có phúc vận dồi dào, thường gặp hung hóa cát, chuyển nguy thành an.
Theo lời bà nội Liễu, nói một cách đơn giản thì ông cố chính là ông cố, một người vớt xác bình thường ở thôn Tư Nguyên.
Xét về năng lực nghiệp vụ, có vẻ như ông Sơn còn chuyên nghiệp hơn cả ông cố.
Cũng bởi vậy, lúc phúc vận tác động lên người ông cố sẽ trở nên kỳ lạ.
Bởi vì bản thân ông cố thật sự không biết nhiều thứ, những dụng cụ của ông ấy cũng chỉ là đồ bỏ đi vô dụng, không đủ sức gánh vác, cho nên cái gọi là vận khí lúc thể hiện ra thì sẽ khó mà hợp lý hóa, ngược lại sẽ càng ngày càng quá đáng khó tin.