Chương 182: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Chú chó con trong lồng dường như rất hứng thú với A Ly, cứ hướng về phía A Ly, hai chân nhỏ không ngừng cào cào vào lồng.

Chỉ là A Ly không giống những cô gái khác, không có hứng thú gì với những loài động vật nhỏ đáng yêu này, nếu không thì chắc Liễu Ngọc Mai đã làm hẳn một vườn thú nhỏ cho cô rồi.

Lúc rửa mặt, cậu nghe thấy có người nói chuyện dưới sân, là Lý Duy Hán và Lý Tam Giang.

Lý Truy Viễn ở trên lầu yên lặng nghe một lúc.

Hôm qua cảnh sát đã bắt người về đồn, sau khi kiểm tra thì phát hiện không có ai trong số họ sử dụng cái kia, ngược lại trong bốn tên côn đồ bỏ đi trước đó, có một tên cầm đầu mặc vest thì có liên quan đến thứ này.

Tên đó vốn đang nằm ở nhà, cảnh sát đến tận nhà yêu cầu hắn ta đến đồn phối hợp điều tra thì lập tức bị dọa đến mức khai hết mọi chuyện, hắn ta cũng chỉ là một tên tép riu, mới tìm được một đầu mối cung cấp hàng định bán lẻ thứ này để kiếm tiền nhanh, kết quả là đã bị tóm gọn.

Còn về việc những người trong phòng chiếu phim là có chuyện gì, lý do cảnh sát đưa ra là do van gas của bếp nhỏ trong góc phòng chiếu phim không được đóng kín, khiến mọi người bị ngộ độc khí gas, dẫn đến nhiều người bị ảo giác.

Lý Tam Giang kinh ngạc nói: "Ngộ độc khí gas mà phản ứng như vậy sao?"

Lý Duy Hán đáp: "Cảnh sát nói vậy, mấy đứa Phan Hầu, Lôi Hầu sau khi truyền nước, về đến nhà thì đã bình thường trở lại rồi."

Lý Tam Giang vẫn còn sợ hãi: "Ôi chao, người thành phố dùng khí gas nguy hiểm vậy sao, vẫn là bếp đất nhà mình tốt."

Lý Truy Viễn xuống lầu, chào Lý Duy Hán. Lý Duy Hán xoa đầu Lý Truy Viễn, tiện thể lấy Phan Tử Lôi Tử ra làm điển hình mà mắng cho một trận.

Tuy không đi hút chích, nhưng lại chạy đến phòng chiếu phim xem phim "đen", còn bị cảnh sát bắt quả tang trong đợt truy quét mại dâm, thật đúng là mất mặt.

Phan Tử Lôi Tử truyền nước xong về nhà, vì để giúp nâng cao chất lượng giấc ngủ đã được hai bác cầm roi mây "khuyến khích" một phen.

Có điều, Lý Truy Viễn cũng nghe ra được, anh Phan Tử, anh Lôi Tử rất trọng nghĩa khí, bản thân gặp chuyện bị đánh vẫn nhất quyết không khai ra chuyện mình cũng đến phòng chiếu phim.

Lý Duy Hán rời đi, Lý Tam Giang đã gọi Nhuận Sinh cùng nhau đẩy xe chở giấy tiền vàng mã đến nhà lão Triệu đang tổ chức tang lễ.

Lý Tam Giang bảo Lý Truy Viễn đi cùng để ăn cỗ, bị Lý Truy Viễn từ chối, với lý do "cần ở nhà chuyên tâm học tập".

Cả ngày hôm đó, Lý Truy Viễn đều ở trong phòng làm thủ công, chủ yếu là công việc chuẩn bị nguyên liệu cơ bản.

Chú chó con cũng được Lý Truy Viễn thả ra khỏi lồng cho chạy nhảy, nhưng sau khi định lại gần A Ly thì bị luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người A Ly dọa sợ, nên cũng chẳng buồn khám phá nữa, tự động quay về lồng ngủ.

Hơn nữa, từ tối qua đến giờ, ngoài việc sáng nay "ẳng ẳng" vài tiếng nhắc nhở bát nước của mình đã cạn thì nó chẳng kêu thêm tiếng nào.

Lý Truy Viễn thậm chí còn nghi ngờ, cho dù không cho nó uống thuốc kia thì có thể sau này lớn thêm chút nữa, khi đã có khả năng "giao phối", nó cũng sẽ không ra ngoài "lang chạ", bởi vì nó lười vận động.

Ban đầu, Lý Truy Viễn chỉ thử để A Ly giúp làm một số việc đơn giản, nhưng khi phát hiện A Ly học rất nhanh, làm việc cũng rất tỉ mỉ, cậu liền coi A Ly như người cộng tác chính thức của mình.

Ở một mức độ nào đó, Lý Truy Viễn thậm chí phải thừa nhận, khả năng thủ công của A Ly còn hơn cả mình.

Hai người cứ trong bầu không khí này, trải qua cả một ngày, cảm giác tương tác còn mạnh mẽ hơn cả khi cùng nhau đọc sách, chỉ là A Ly bị làm cho lem luốc rồi.

Trước bữa tối, Lý Truy Viễn lấy khăn mặt giúp A Ly lau tay lau mặt, còn những chỗ bẩn trên quần áo thì khó xử lý hơn.

Vừa lúc Liễu Ngọc Mai cầm đũa lên định ăn cơm thì thấy thằng nhóc người ngợm lấm lem dắt tay đứa cháu gái cũng lấm lem như thế đi xuống lầu, bà giật mình suýt đã bóp gãy cả đũa.

Cháu gái bà vốn có thói quen sạch sẽ, người lúc nào cũng phải thơm tho, vậy mà sau khi đi cùng với thằng nhóc này, nó lại chẳng thèm để ý đến điều đó nữa.

Mặc dù lý trí mách bảo mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng về mặt cảm xúc, với tư cách là một người bà, bà vẫn có chút không thể chấp nhận được.

Cảnh tượng trước mắt chẳng phải giống như đứa con gái được bà nuôi nấng trong nhung lụa, bỗng một ngày nói rằng muốn cùng một chàng trai nghèo khó ra ngoài làm thuê làm mướn, cùng nhau chịu khổ hay sao?

Hơn nữa, con bé không chỉ nói suông.

Liễu Ngọc Mai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong bữa ăn, bà còn quan sát thấy hôm nay cháu gái không chỉ cúi đầu ăn cơm, mà cứ ăn vài miếng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu bé trước mặt, rồi lại có chút lắc lư người.

Điều này khiến tâm trạng Liễu Ngọc Mai vừa mới bình ổn lại nổi sóng… Trời đánh, chuyện đi làm thuê này thế mà lại có tác dụng thật!