Chương 177: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lần này Lý Truy Viễn không rời mắt, đưa tay muốn kéo chàng trai chơi bi-a lại để nhìn thêm lần nữa, nhưng tay vừa đưa ra thì dấu ấn đó đã biến mất trước mắt Lý Truy Viễn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Bốn người vừa ra ngoài, nhìn thì không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Lý Truy Viễn có thể cảm nhận được, họ đã mất đi thứ gì đó rồi.

Trong cuốn thứ sáu của "Âm Dương Tướng Học Tinh Giải" có ghi chép như thế này: [Tướng do tâm sinh, tâm hệ bản nguyên, nguyên khuyết thì tâm tán, tâm tán thì tướng suy].

Ý nói, tướng mạo không phải là bất biến, cần phải xem xét ảnh hưởng theo thời gian thực của các yếu tố tinh khí thần.

Tướng mạo ban đầu của bốn người kia tuy chỉ có thể coi là hạ hạ, kém hơn tướng bình thường một bậc, đại khái là cả đời u mê, nhưng bây giờ, tướng mạo trên mặt bốn người đều có xu hướng sụp đổ trượt dốc.

Tuy rằng bói tướng của mình đã nhanh chóng được kiểm chứng chính xác ở chỗ Tiết Lượng Lượng và Triệu Hòa Tuyền, nhưng Lý Truy Viễn không mê tín quá, cũng không cho rằng mình xem tướng đoán mệnh là có thể định tính cho cả đời một người.

Nhưng chuyện này cũng giống như đi khám bệnh, ít nhất có thể nói rõ rằng thân thể bốn người này đã bị tổn thất rất lớn.

Nếu như Phan Tử, Lôi Tử tiếp tục ở lại trong đó, có khi nào cũng sẽ gặp phải kết cục như vậy không?

Nhưng bây giờ bản thân mình có thể làm gì đây?

Cậu đã phát hiện ra, sau khi trải qua sự kiện Tiểu Hoàng Oanh, trên người cậu dường như đã xảy ra một số thay đổi, khiến cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơn về những thứ dơ bẩn đó.

Nhưng vấn đề là, cậu càng phát hiện ra, sau khi mình có được khả năng cảm nhận này, dường như cũng khiến những thứ dơ bẩn đó dễ dàng sinh ra hứng thú với mình hơn.

Người phụ nữ trước đó hay còn gọi là anh Báo, không hiểu sao lại muốn gọi mình vào phòng chiếu phim.

Chàng trai chơi bi-a có thể vào rồi lại ra, nhưng Lý Truy Viễn cảm thấy mình vào rồi rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cuối cùng, ánh mắt Lý Truy Viễn rơi vào chiếc điện thoại bên cạnh chủ tiệm tạp hóa.

May mà, ông cố lại từng để lại cho mình một số mẹo.

Cậu lại bước vào tiệm tạp hóa, ông chủ là người vui vẻ, ông ta rất tò mò, cậu bé này dường như có kha khá tiền tiêu vặt trong túi, cũng không biết là con nhà ai.

"Lần này muốn mua gì?"

"Chú ơi, cháu gọi điện thoại."

"Được, cháu cứ gọi đi."

Lý Truy Viễn cầm ống nghe lên áp vào tai, sau đó lộ ra vẻ suy tư, như đang nhớ lại số điện thoại.

Ông chủ nhìn một lúc rồi quay đầu tiếp tục tính toán sổ sách của mình.

Lý Truy Viễn nhân cơ hội nhanh chóng bấm ba số,

Đầu dây bên kia chậm rãi đổ chuông hai tiếng rồi được kết nối.

Lý Truy Viễn trước tiên dùng giọng nói rõ ràng thuật lại vị trí nơi này, giữa chừng còn xác nhận lại với ông chủ, được ông chủ sửa lại chi tiết.

Ông chủ nghĩ thầm đứa trẻ này chắc là gọi điện thoại cho người nhà đến cửa hàng đón mình rồi, ừm, quả nhiên điều kiện gia đình không tồi.

Nhưng những lời Lý Truy Viễn nói tiếp theo lại khiến cây bút tính sổ trong tay ông chủ rơi xuống đất, sắc mặt cũng cứng đờ.

"Cháu tố cáo phòng chiếu phim chị Mai bên cạnh tiệm tạp hóa này, không chỉ phát tán phim ảnh đồi trụy trái phép, mà còn tổ chức hoạt động mại dâm!"

Lý Truy Viễn cúp điện thoại, hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền?”

Ông chủ khó khăn nuốt nước bọt, ông ta vẫn cho rằng đứa trẻ này đang nghịch ngợm giả vờ, nhưng để cho chắc chắn, ông ta vẫn bật loa ngoài rồi gọi lại số đó.

Tiếng chuông ngắn ngủi khiến lông mày ông chủ giật giật, chờ đến khi đầu dây bên kia bắt máy, giọng của nhân viên trực ban vang lên:

"Xin chào, đây là Cục Công an Thông Châu..."

"Bụp!"

Ông chủ lập tức cúp máy, ông ta không dám tin nhìn Lý Truy Viễn, ông ta không ngờ rằng, đứa trẻ này vậy mà thật sự gọi điện báo cảnh sát!

"Thằng nhóc này, mày đang làm cái quái gì vậy!"

Ông chủ như phát điên chạy ra khỏi quầy hàng sang phòng bên cạnh, ông ta phải đi báo tin, nhất định không thể để cảnh sát đến rồi bắt quả tang tại trận được.

Lý Truy Viễn liếc nhìn điện thoại, cậu vốn tưởng rằng ông chủ gọi lại là để nói "Vừa rồi là trẻ con nghịch ngợm không đáng tin, làm phiền các anh rồi".

Kết quả, ông chủ sau khi xác nhận mình gọi đúng số báo cảnh sát thì sợ tới mức trực tiếp cúp máy, căn bản không nghĩ tới chuyện này.

Có điều, Lý Truy Viễn vẫn để tiền điện thoại lên quầy, tự mình lấy từ trong lọ hai viên kẹo coi như tiền thừa.

Kẹo thời này sau khi bóc lớp giấy gói bên ngoài thì bên trong thường còn một lớp đường áo, có thể ngậm trong miệng cho tan ra, nhưng Lý Truy Viễn vẫn quen bóc nó ra.

Chờ đến khi lớp đường áo được làm sạch, kẹo đều đã được cho vào miệng ăn một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy ông chủ tiệm tạp hóa đi ra từ phòng chiếu phim.

Lý Truy Viễn biết, ông chủ phỏng chừng là gặp chuyện rồi.

Thầm thở dài, Lý Truy Viễn quyết định mình vẫn nên đi xa một chút vậy.