Kết quả là chú Tần sắp đánh đến tận nhà nó, sắp giải quyết vấn đề triệt để rồi thì Tiết Lượng Lượng lại cảm thấy mình đã có được kết quả đàm phán tốt nhất, cứ thế ký tên đóng dấu.
Anh chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thì cuộc hôn nhân này sẽ không cần phải kết rồi.
Cũng chẳng trách chú Tần lại tức giận, mình ở phía trước đang liều mạng chiến đấu, sắp thành công rồi, kết quả là phía bên này lại cầu hòa trước.
Cho nên chú Tần rời khỏi phòng bệnh đi mua băng gạc, đoán chừng đây chỉ là cái cớ, có lẽ là nếu tiếp tục ở lại phòng bệnh nhìn người đang nằm trên giường, chú sẽ không nhịn được mà muốn đấm chết anh ta.
Lý Truy Viễn không đành lòng nói cho anh Lượng Lượng biết sự thật, điều này sẽ còn chua hơn gấp nhiều lần so với nửa quả cam còn lại trong tay cậu.
Việc đã rồi, sự thật đã thành, vậy thì vẫn nên khuyên anh ấy nên nghĩ thoáng ra, cố gắng chọn những điều vui vẻ để hỏi, cũng để tâm trạng của anh ấy được thoải mái hơn.
“Anh, có cần sính lễ không?”
“Cái này thì không cần.”
“Rất tốt, tự do yêu đương, hôn nhân kiểu mới.”
“Thực ra, chị dâu nhóc muốn tặng sính lễ cho anh.”
“Xem kìa, tốt quá rồi, người khác còn ghen tị không được như vậy đấy.”
“Nhưng mà anh nhất định không nhận.” Tiết Lượng Lượng ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống oai vệ.
“Ừ, anh Lượng Lượng của em có cốt khí nhất.”
“Chứ còn gì nữa, anh không làm rể đâu.”
“Bội phục.”
“Anh đã nói với chị dâu nhóc rồi, cô ấy cũng đồng ý, sau này anh chỉ cần ba năm về thăm cô ấy một lần là được, những lúc còn lại, anh muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.”
“Thật tốt.”
Lý Truy Viễn đột nhiên nhận ra, sự lo lắng của mình là thừa, anh ấy chính là Tiết Lượng Lượng, một người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, bất kể gặp phải chuyện khó khăn gì, anh ấy cũng sẽ không nghĩ quẩn, ngược lại có thể tự điều chỉnh bản thân rất nhanh.
Nếu không thì không thể giải thích tại sao trong lời nói này lại ẩn chứa sự đắc chí khoe khoang đến thế, người khác có thể lạc quan trong khổ nạn đã đủ kiên cường rồi, mà anh Lượng Lượng lại có thể biến đắng khổ thành nước đường.
“Có điều, Tiểu Viễn à, anh cũng phải nhượng bộ một bước.”
“Hả?”
“Anh đã đồng ý với cô ấy, đứa con thứ hai sẽ theo họ của cô ấy.”
[Nhân duyên thuận lợi, trường thọ bình an.]
Lý Truy Viễn nhớ lại tướng số mình đã xem cho Tiết Lượng Lượng.
Bất kỳ điều gì cũng có nhiều mặt, chỉ cần thay đổi góc nhìn thường xuyên thì luôn có thể tìm thấy khía cạnh tốt.
Ví dụ như cuộc hôn nhân này, quả thực khá thuận lợi.
Vừa gặp đã ước hẹn, một ngày định chung thân.
Cho dù ba năm mới gặp một lần, nhưng kết hợp với trường thọ bình an thì cũng coi như một sự bù đắp phải không?
“Tiểu Viễn à, nhóc đi cùng anh xem Triệu Hòa Tuyền đi, xem bây giờ cậu ấy đã khỏe chưa.”
“Anh Lượng Lượng, bây giờ anh xuống giường được sao?”
“Được.”
Tiết Lượng Lượng xuống giường, sau đó hai chân bắt đầu run rẩy.
Lý Truy Viễn vội vàng đỡ anh, mới giúp anh không bị ngã.
Tiết Lượng Lượng có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Anh Lượng Lượng, anh vừa mới khỏi bệnh, thân thể hơi yếu, bình thường thôi mà.”
“Đúng đúng đúng.”
“Anh đi chậm thôi, dựa vào em nè.”
“Được, Tiểu Viễn.”
Hai người rời khỏi phòng bệnh, xuống cầu thang, đến trước phòng bệnh của Triệu Hòa Tuyền.
Ba mẹ của Triệu Hòa Tuyền đã từ nơi khác chạy đến, đang nghe bác sĩ kể về bệnh tình của con trai, trang phục của hai người đều khá lịch sự và trang trọng, điều kiện gia đình hẳn là không tệ.
Khi nghe bác sĩ nói, bệnh tình của Triệu Hòa Tuyền đột ngột chuyển biến tốt, đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hai người liền vui mừng đến rơi nước mắt.
Chờ đến khi nghe bác sĩ nói, trước đây Triệu Hòa Tuyền bị nhiều vết loét và mủ ở nhiều nơi trên cơ thể, một số bộ phận phải cắt bỏ, bao gồm cả hai "trứng" ở dưới cũng bị cắt bỏ thì tiếng khóc của hai người càng lớn hơn!
[Nhân duyên long đong, cô quả cả đời.]
Lý Truy Viễn lẩm bẩm trong lòng, xem ra, mình lại đoán đúng rồi.
Có điều, cậu vốn nghĩ điều đó sẽ xảy ra sau khi Triệu Hòa Tuyền và bạn gái cùng nhau sang Mỹ, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Tránh đi hai người lớn tuổi đang khóc than, Tiết Lượng Lượng đẩy cửa phòng bệnh, cùng Lý Truy Viễn bước vào.
Lúc này, Triệu Hòa Tuyền đã tỉnh, ngồi tựa lưng vào giường bệnh.
Anh ta trông vô cùng tiều tụy, tinh thần sa sút.
Lý Truy Viễn nhớ lại khi bản thân vừa về thôn, cùng Phan Tử, Lôi Tử chơi đùa, đã thấy một con chó nằm uể oải trên bờ.
Lúc đó, cậu hỏi những người anh của mình, có phải con chó này bị bệnh không?
Phan Tử liền trả lời: “Hôm qua mới bị “cắt”, vẫn chưa phục hồi lại.”
Có điều, mặc dù cả hai đều mặc áo bệnh nhân, nhưng khi nhìn thấy Tiết Lượng Lượng, mắt Triệu Hòa Tuyền lập tức lóe lên đấu chí, anh ta bản năng cho rằng, Tiết Lượng Lượng là cố ý đến xem trò cười của mình!
Lý Truy Viễn thì biết không phải vậy, anh Lượng Lượng là đến xác nhận xem các Bạch gia nương nương đã về nhà hay chưa.
Phân tích kỹ thì đây hẳn là cũng nằm trong điều khoản đàm phán, thuộc về “tiền sính lễ ẩn” của anh Lượng Lượng.
Bởi vậy Tiết Lượng Lượng hẳn là ân nhân cứu mạng của Triệu Hòa Tuyền.