Thực ra, đôi khi ánh sáng vào ban đêm của bệnh viện sẽ có vẻ hơi tối và mờ sương, không phải do cách thiết kế đèn, mà là bởi vì ở những nơi như bệnh viện, có một số thứ tương đối nhiều hơn.
Hơn nữa, sự xuất hiện của nữ tài xế và xe giấy trước đó cũng có nghĩa là thứ bẩn thỉu đáng sợ đó đã bao phủ phòng bệnh này từ lâu, ngay cả hành động của La Đình Duệ cũng nằm trong tầm mắt của nó.
Chú Tần nhìn về phía La Đình Duệ: “Tôi phải đi một chỗ, cần một chiếc xe.”
La Đình Duệ: “Xe tôi đã sai người đến đón mọi người rồi, chắc còn ở dưới lầu bệnh viện.”
“Chủ nhiệm La, chiếc xe kia không có ở đó.” Lý Truy Viễn nói.
“Vậy mọi người đến đây bằng cách nào mà lại nhanh như vậy?”
Lý Truy Viễn: “Bọn con đi xe ba gác.”
“Vậy… tôi đi sắp xếp một chiếc xe gắn máy, này, cậu biết lái không?” La Đình Duệ nhìn về phía chú Tần.
Chú Tần gật đầu: “Biết.”
“Được, tôi lập tức bảo người đi sắp xếp.” La Đình Duệ dẫn chú Tần ra khỏi phòng bệnh, gọi nữ đồng chí kia đến, dặn dò xong thì ra hiệu cho chú Tần có thể theo cô ấy xuống lấy xe.
Lúc bọn họ ra ngoài, Lý Truy Viễn ở lại phòng bệnh nghe được lời nói mê sảng của Tiết Lượng Lượng:
“Không được, tôi sẽ không cưới cô, giữa chúng ta không có tình yêu, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, con người của tôi không bao giờ tùy tiện trong chuyện hôn nhân, cô đừng mơ tưởng nữa!”
Lý Truy Viễn không khỏi nghi ngờ, anh Lượng Lượng có phải đang diễn kịch Quỳnh Dao trong mơ hay không?
Hiện nay, trào lưu của kịch Quỳnh Dao đã xuất hiện, sinh viên đại học trong trường cũng là đối tượng mục tiêu, Lý Truy Viễn thường xuyên thấy các anh chị lớn tuổi trong trường trò chuyện về kịch và cầm trên tay những cuốn tiểu thuyết.
Lúc này, chú Tần đi trở lại cửa phòng bệnh: “Tiểu Viễn, đi thôi.”
“Vâng, chú.”
Lý Truy Viễn theo chú Tần xuống lầu, lấy xe máy, sau khi khởi động, vặn tay lái, tiếng gầm rú liền vang lên.
Chú Tần lái xe rất nhanh, sau khi băng băng qua khu vực nội thành liền hướng về vùng ngoại ô.
Lý Truy Viễn ngồi phía sau, vì không có mũ bảo hiểm nên để tránh gió, cậu chỉ có thể áp mặt vào lưng chú Tần, hai tay nắm lấy eo ông.
Cậu cảm thấy rất kinh ngạc, chiều nay còn đang cày ruộng, vừa nãy còn ở phòng bệnh đối mặt với người phụ nữ áo đỏ, mà giờ đây chú Tần lại đang lái xe máy lao vun vút.
Lý Truy Viễn đã cảm nhận được sự điên rồ của thế giới này.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện, La Đình Duệ lại nghe thấy lời nói nhảm nhí của Tiết Lượng Lượng:
“Không được, một tháng về một lần là không thể, công việc sau này của tôi không cho phép tôi rời khỏi công trường xây dựng, đó là tâm huyết của bao nhiêu người, tôi không thể vô trách nhiệm như vậy. Nửa năm cũng không được, những công trình lớn sau này, thời gian thi công sẽ không ngắn thế đâu, hơn nữa sai sót dù là nhỏ nhất cũng không được phép xảy ra. Tương lai của tôi không phải ở Nam Thông, không phải ở Giang Tô, tôi muốn đến Tây Nam, đó là ước mơ, là tương lai của tôi. Cho nên cô đừng mơ tưởng nữa, thật đấy, tôi sẽ không cưới cô, cô cũng đừng mong trói buộc tôi ở đây.”
La Đình Duệ tháo kính, hà hơi lên rồi sau đó dùng áo lau đi.
Ông vừa cảm động lại vừa buồn, đồng thời lại muốn cười: Thằng nhóc này, đã rơi vào cảnh này rồi mà vẫn còn mơ đến xây dựng Tây Nam cơ đấy.
Đeo lại kính, La Đình Duệ thở dài.
Người trung niên thường quen thói khinh thường hào quang lý tưởng của người trẻ tuổi, cho rằng đó là sự ngây thơ và non nớt của họ, nhưng rất ít khi tự vấn, có khi nào có phải chính mình mới là người sa đọa lạc lối không?
“Lượng Lượng, lần này nếu cậu có thể khỏe lại, tôi đích thân đưa cậu đến Tây Nam.”
…
Xe chạy đến bờ sông, Lý Truy Viễn xuống xe, chú Tần chống xe lại, phủi tay nhìn chăm chăm về phía mặt sông, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Lý Truy Viễn nhớ ra Liễu Ngọc Mai từng nói, quê hương của bà, ở trên sông.
Xưa nay, những dòng sông lớn luôn là nơi khởi nguồn của văn minh.
Cát đất hai bên bờ là từ vô số hỉ nộ ái ố chồng chất bồi đắp mà nên, lại càng có biết bao nhiêu câu chuyện và bí ẩn, đều theo thời gian mà lắng đọng dưới đáy sông này.
Dường như anh Lượng Lượng từng nói vị trí trấn Bạch gia ghi sai trong Địa Phương Chí… Lý Truy Viễn hướng về phía đảo Trường Minh, ước lượng đại khái phương vị và khoảng cách.
Trong lòng, dần dần nảy sinh một phỏng đoán:
Chẳng lẽ trấn Bạch gia, thật sự nằm dưới đáy sông trước mắt sao?
Chú Tần bắt đầu cởi quần áo, khác với việc chỉ cởi áo ở bệnh viện, lần này chú cởi hết, còn gấp quần áo lại để ở bờ, trên còn đè một viên đá cuội.
Tiếp đó, chú Tần trước tiên xoay xoay cổ, sau đó dùng hai tay nắm lấy vị trí dưới tai, rồi dùng hết sức, xé toạc.