Chương 13: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truy Viễn chạy qua chạy lại giữa mấy anh chị em, không ngừng đẩy gọi từng người nhưng bọn họ cũng giống như Thôi Quế Anh trong bếp, có gọi thế nào cũng không tỉnh.

“Tích… tích… tích…”

Lý Truy Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa giữa phòng trong và bếp, bóng dáng của Tiểu Hoàng Oanh đã không xuất hiện ở đó nữa.

“Phù…”

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra dưới chân mình xuất hiện một vũng nước, ngày càng lớn, bắt đầu tràn ra theo mặt đất gồ ghề.

“Tích… tích… tích…”

Giọt nước không ngừng rơi xuống người cậu, thấm ướt áo cậu, mang đến sự lạnh lẽo ẩm ướt và nhớp nháp.

Bên cạnh tầm mắt của cậu chợt xuất hiện hai bàn tay.

Cuối cùng,

Hai bàn tay lạnh lẽo đó nắm lấy cổ cậu.

Cơ thể Lý Truy Viễn run lên, cảm giác nghẹt thở dữ dội ập đến.

Nhưng rất nhanh, cảm giác nghẹt thở lại dần biến mất, bởi vì hai bàn tay này không giữ quá lâu ở cổ mà bắt đầu từ từ trượt xuống.

Một bóng đen xuất hiện từ phía trên, Lý Truy Viễn cố gắng ngẩng đầu lên.

Người ở trên vào lúc này cũng nghiêng đầu xuống, mái tóc ướt sũng không ngừng rũ xuống, liên tục dính vào mặt cậu, lại như một cái miệng khổng lồ màu đen, bao phủ đầu cậu từng chút một.

Cho đến khi…

Nuốt chửng.

“Hán Hầu, cậu đi chậm lại, chậm lại, mông cấn rồi… đau quá!”

Lý Tam Giang một tay ôm eo Lý Duy Hán, tay kia thì giữ mông mình, cố gắng nhô lên hết mức có thể.

“Chú, chú đừng di chuyển lung tung, di chuyển nữa là ngã đấy!”

“Chậc, cậu đi nhanh thế này, tôi làm sao mà không di chuyển chođược!”

Sau khi đón Lý Tam Giang ở đám tang nhà người ta, Lý Duy Hán liền không ngừng nghỉ phóng xe về nhà.

Con đường mòn giữa đồng ruộng nhỏ hẹp, nhiều ổ gà, quả thật rất khổ cho người ngồi xe, lại thêm Lý Tam Giang tuổi cũng đã cao, thật sự không chịu nổi kiểu hành hạ này.

Lý Duy Hán bất đắc dĩ, thấy phía trước cách nhà không xa nữa, con đường mòn đi tắt cũng càng ngày càng khó đi, đành phải giảm tốc độ.

“Ối giời ơi…” Lý Tam Giang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông sờ vào hộp thuốc lá trong túi quần, nói, “Hán Hầu à, dừng lại chúng ta hút điếu thuốc đi.”

“Sắp về đến nhà rồi, chú, về đến nhà rồi hẵng hút.”

“Này, cậu nóng vội cái gì chứ, cậu đã gọi Lưu Mù đi xem rồi mà? Tính ra, thằng cháu nhỏ nhà cậu bây giờ đã có thể ăn uống chạy nhảy trong nhà rồi.”

“Lưu Mù có tác dụng thật à?”

Lý Duy Hán không mấy tin tưởng vào năng lực của Lưu Kim Hạ, ông đã từng chứng kiến thời điểm khó khăn nhất của hai mẹ con bọn họ, nếu thực sự có khả năng thông linh thì sao lại để bản thân rơi vào cảnh khốn khổ như vậy?

So sánh với Lưu Kim Hạ, ông càng tin tưởng Lý Tam Giang hơn, dù sao người ta cũng chuyên môn vớt xác chết trôi, hơn nữa trong trí nhớ của ông, cuộc sống của người ta cũng luôn rất sung túc.

“Nói sao nhỉ, Lưu Mù ngày xưa là kẻ chuyên lừa tiền, sau này bà ta tự mình suy ngẫm ra được một vài mánh khóe, chẳng phải có câu tục ngữ "dây gai thường đứt ở chỗ mảnh" đó sao, bà ta cũng là người đứt đầu tiên, đứt nhiều rồi cũng thành ra đứt có kinh nghiệm.”

“Ý gì thế chú, tôi không hiểu.”

“Không hiểu thì thôi, tình huống tồi tệ nhất của thằng cháu nhà cậu là bị Túy ám, việc này, Lưu Mù thực sự có thể giải quyết, xem như vì tình cảm trước đây của các người.”

“Tôi chỉ lo lắng cho thằng bé, thà rằng Túy ám tôi còn hơn.”

“Hán Hầu này, quả thật là thiên vị thật đấy, ngày xưa thiên vị con gái nhỏ, giờ lại thiên vị cháu ngoại; nhưng cũng đúng thôi, con gái nhà cậu cũng giỏi giang, chiếc xe đạp này là con gái cậu mua cho cậu từ lâu rồi phải không? Nhưng mà, bị Túy ám, cũng không hẳn là khổ lắm đâu, có khi còn rất thích thú nữa, cứ như người treo cổ chết ấy, trước khi vòng thòng lọng thắt vào cổ thì xuyên qua vòng thòng lọng lại nhìn thấy toàn là những thứ mê hoặc lòng người.”

“Chú, chú nói giống như đây là chuyện tốt vậy?”

“Chuyện tốt thì tất nhiên là chưa nói tới, cậu cứ xem như thằng bé bị chứng bệnh sợ ma ở nghĩa địa thôi, thôn nào năm nào chẳng có vài đứa nghịch ngợm xui xẻo, cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi.”

“Đúng rồi, chú, cái xác chết kia, chú định xử lý như thế nào?”

“Xử lý?” Lý Tam Giang đột nhiên thay đổi tâm trạng, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc, “Tôi thấy cuộc sống quá sung sướng nên nhất định phải vội vàng đi xử lý kiểu xác chết có thể đi trên mặt nước như thế à?”

Lý Duy Hán nghe vậy, trong lòng căng thẳng, đạp xe cũng nhanh hơn.

“Ê ê ê! Đi chậm lại, chậm lại! Hán Hầu, cậu lại điên rồi, con xác chết ngửa kia dù có lợi hại đến đâu thì các cậu cũng đã chạy thoát rồi, lại chẳng có chuyện gì to tát, lẽ nào nó còn đuổi theo đến nhà cậu à?”

“Tới rồi!”

Xe đạp hai bánh chạy đến bờ đê, Lý Duy Hán lập tức nhảy xuống đỡ xe.

Lý Tam Giang nhảy xuống khỏi yên xe, liên tục đưa tay xoa mông.

Lý Duy Hán: “Quế Anh, Quế Anh!”

“Đến đây, đến đây, nhỏ giọng thôi, đừng ồn ào, bọn trẻ ngủ hết rồi.” Thôi Quế Anh đi ra, trước tiên chào Lý Tam Giang, “Chú, chú đến rồi ạ.”

“Ừ, đến rồi.” Lý Tam Giang cũng chẳng vòng vo, vẫy tay về phía trong, “Đi thôi, đi xem đứa nhỏ trước đã.”