Sau khi Tiết Lượng Lượng rời đi, bác sĩ lại nhìn Triệu Hòa Tuyền, lúc này ý thức của Triệu Hòa Tuyền đã có phần mơ hồ.
Bác sĩ lẩm bẩm: “Thật không giống bị bệnh, mà giống như bị thứ bẩn thỉu nào đó xâm nhập thì đúng hơn.”
Bác sĩ chân đất là những người được đào tạo hoặc được nhà nước chỉ định sở hữu kiến thức y tế cơ bản sau khi Trung Quốc mới thành lập, bọn họ không có biên chế, vừa làm nông dân vừa làm bác sĩ. Mặc dù về trình độ chuyên môn y tế nói chung không thể so sánh với bác sĩ trong bệnh viện chính quy nhưng cũng đã có đóng góp to lớn xuất sắc trong việc nâng cao và bảo đảm điều kiện y tế nông thôn trong giai đoạn lịch sử đặc biệt.
Đồng thời, chính vì đặc thù nghề nghiệp của họ nên thường có những hiểu biết riêng về một số bệnh đặc thù khó giải quyết, cũng không bài xích chúng như vậy.
“Ông nói gì vậy?” Lý Truy Viễn từ xa nghe thấy, tò mò hỏi.
Bác sĩ không nói gì, ông ta chưa đến mức thần thần bí bí mà hù dọa một đứa trẻ.
“Là gặp phải thứ bẩn thỉu sao, bị nhập à?” Lý Truy Viễn chủ động truy hỏi: “Phải giải quyết như thế nào?”
Bác sĩ cười nhẹ: “Nhóc con à, giải quyết như thế nào thì làm sao tôi biết, tôi là bác sĩ chứ không phải thầy bói.”
Lý Truy Viễn có phần thất vọng, xem ra chỉ có thể đợi về nhà rồi đợi ông cố trở về thôi.
Thực ra cậu biết Lưu Kim Hạ và dì Lý Cúc Hương có lẽ cũng có cách giải quyết vấn đề này, nhưng cậu thực sự ngại đi tìm họ, bởi vì cách giải quyết vấn đề của hai mẹ con bọn họ quá đơn giản thô bạo.
Lúc này, Tiết Lượng Lượng vừa đi ra được một lúc đã quay lại, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đầu tóc bạc trắng mặc áo công nhân.
Người đàn ông này hai hàng lông mày dày đặc ổn trọng, khuôn mặt vuông vắn, cả người toát ra khí chất cương chính uy nghiêm.
“La công.” Bác sĩ gặp ông ta cũng chủ động đứng dậy chào hỏi.
Ông ta là Phó chỉ huy công trình, cũng là Trưởng khoa của Đại học Hải Hà, những năm qua cơ bản đều phụ trách tổ chức các công trình xây dựng thủy lợi ở vùng này.
“Ừ.” La Đình Nhuệ giơ tay đáp lại rồi đi thẳng đến trước mặt Triệu Hòa Tuyền kiểm tra tình hình, sau đó nhỏ giọng mắng Tiết Lượng Lượng bên cạnh: “Có não không, ai bảo hai người các cậu hôm qua liều lĩnh thế?”
“Chủ nhiệm, lỗi là do em.”
La Đình Nhuệ cau mày: “Tôi không phải đã dạy các cậu lúc thi công công trình gặp phải mộ phần hoặc miếu thì thực sự nhất định phải xử lý, dù không có điều kiện di dời bố trí thì trước lúc phá bỏ những thứ này cũng phải đốt vài nén nhang khấn vái vài câu, hai người lại hay rồi, trực tiếp cầm búa đập!”
“Chủ nhiệm, bây giờ phải làm sao?”
Thực ra, hôm qua Tiết Lượng Lượng định đốt nhang khấn vái trước rồi mới dời miếu, nhưng Triệu Hòa Tuyền lại hừ lạnh một tiếng, nói đây là thói hư tật xấu của người Trung Quốc, sau đó trực tiếp cầm búa đập vào, bản thân cũng chỉ có thể cứng rắn làm theo.
Ai ngờ, hôm sau lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc phân chia trách nhiệm giải thích.
“Tượng thần đó bị dời đi đâu rồi?”
“Bị kéo đến mương phía tây, chất đống cùng với phế liệu công trình.”
“Được, bây giờ cậu đưa cậu ta đến đó trước đi, tôi đi đến văn phòng tạm của tôi tìm nhang.
Trước tiên phải xin lỗi rồi mới đưa đến bệnh viện thành phố, tình trạng này, trạm y tế huyện chắc là không có cách nào, dù sao bây giờ tìm xe cũng cần một chút thời gian.”
“Vâng chủ nhiệm, em biết rồi.”
Tiết Lượng Lượng bế Triệu Hòa Tuyền lên lưng, chạy xuống bờ đập.
Đi được một lúc, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Truy Viễn đi theo.
“Nhóc…”
Lý Truy Viễn không nói gì, chỉ giơ khuỷu tay của mình cho đối phương xem.
Tiết Lượng Lượng rất ngạc nhiên: “Cậu bé, nhóc cũng đi đập à?”
“Em không biết.”
Thực ra, Lý Truy Viễn là người vô tội nhất, bây giờ cậu có khả năng đi âm một cách thụ động, nhưng toàn bộ sự việc lại thực sự không liên quan gì đến cậu.
“Vậy thì đi đốt nhang cùng anh đi, đốt nhang xong thì nhóc nói với gia đình nhóc một tiếng, anh đưa nhóc đến bệnh viện thành phố.”
“Vâng, anh.”
Hai người, chính xác hơn là ba người đến mương phía tây nơi chất đống phế liệu, mà tượng nữ Bồ Tát kia thì cô độc nằm ở đó.
Những người dân làm việc trên công trường vẫn có những điều kiêng kỵ cơ bản nên không để bức tượng nằm chỏng chơ ở đó mà bên cạnh còn có một tảng đá kê đỡ, đảm bảo nó có thể đứng vững.
Sau khi đặt Triệu Hòa Tuyền xuống, Tiết Lượng Lượng đi đến trước tượng thần, trước tiên là khấn vái:
“Hôm qua lỗi là do tôi, mong ngài tha thứ…” Ngừng một chút, anh ta nhìn Lý Truy Viễn bên cạnh: “Ít nhất, ngài phải tha thứ cho đứa trẻ này.”
Tối qua, Tiết Lượng Lượng còn hùng hồn tuyên bố: Thế giới này là duy vật.
Có điều, chuyện này dường như cũng không sai, trong mắt những người duy vật thực sự, chỉ cần có một bộ quy luật sẵn có để nghiên cứu và giải quyết thì dù là quỷ, cũng là quỷ duy vật.