Lưu Kim Hạ đã từng nói, những thứ bẩn thỉu đó luôn sẽ sinh ra sự hứng thú nồng đậm đối với người có thể nhìn thấy chúng, cho nên, dù "nhìn thấy" chúng cũng phải giả vờ như không nhìn thấy.
Cuối cùng, bầu không khí ngột ngạt biến mất, cái lạnh tan biến, cái nóng của mùa hè lại bao trùm, gió đêm cũng mang đến luồng không khí trong lành.
Giống như bước ra khỏi kho đông lạnh, từ cơ thể đến tâm hồn đều có cảm giác tan băng.
Điều này cũng khiến khuôn mặt cậu càng ngứa hơn.
Cảm giác như bây giờ chỉ cần đưa tay gãi vài cái thì sẽ là điều sảng khoái và dễ chịu nhất trên đời.
Nhưng, Lý Truy Viễn vẫn nằm im.
Ý chí của cậu đã suy yếu, khả năng tự chủ của cậu cũng gần như bị phá vỡ, nhưng cậu vẫn cố gắng dựa vào quán tính mà giữ nguyên tư thế và góc mắt trước đó.
Bỗng chốc, cái lạnh lại xuất hiện, lần này đến rất nhanh, đến rất cấp tốc và dữ dội.
Không phải bản thân cậu lại bị kéo vào kho đông lạnh lần nữa mà là kho đông lạnh mở cửa, mọc chân, nuốt chửng cậu.
Bên tai vang lên hai tiếng động rơi xuống đất, trong đó còn xen lẫn tiếng sắt thép ma sát rõ mồn một.
Sau đó phần vị trí phía trước tầm mắt của cậu, xuất hiện một đôi chân, ở tận cùng phía dưới là một đôi bàn chân vẫn còn đang rỉ mủ.
Đây là chân của Triệu Hòa Tuyền, hiện tại anh ta đang bị người phụ nữ nhấc theo.
Cho nên, người phụ nữ hiện đang đứng sau lưng cậu, rất gần đầu mình.
Cô ta vẫn đang nhìn mình.
Lúc này, Lý Truy Viễn thậm chí còn cảm thấy không hiểu nổi sự kiên trì không ngừng của người phụ nữ này.
Nếu ngươi đã thăm dò hết lần này đến lần khác, vậy tại sao không trực tiếp nhấc ta lên giống như đối xử với Triệu Hòa Tuyền luôn đi?
Ngươi không còn trống một tay đó sao?
Lúc này, Lý Truy Viễn đột nhiên lại nhớ đến lời truyền miệng mà mình nghe được vào ban ngày, đó là hai sinh viên Đại học Hải Hà dùng búa đập vỡ dây xích trên người nữ Bồ Tát.
Hẳn là Tiết Lượng Lượng và Triệu Hòa Tuyền rồi.
Nhưng người phụ nữ chỉ nhấc Triệu Hòa Tuyền lên mà không nhấc Tiết Lượng Lượng.
Cho nên, điều này chứng minh người phụ nữ lần này ra ngoài, chỉ có thể mang theo một người?
Ngay lập tức, đầu óc Lý Truy Viễn trở nên rõ ràng.
Đây là một loại cạnh tranh ngược, đối thủ cạnh tranh là cậu và Triệu Hòa Tuyền, nếu cậu lộ sơ hở thì người phụ nữ rất có thể sẽ thả Triệu Hòa Tuyền, chuyển sang bắt cậu.
Sự thăm dò liên tục của cô ta, thực chất cũng là đang cân nhắc.
Lý Truy Viễn không thể nào nguyện ý hy sinh bản thân để đổi lấy sự thoát hiểm của Triệu Hòa Tuyền, nếu nhất định phải chọn một thì chắc chắn cậu sẽ chọn để Triệu Hòa Tuyền đi cùng người phụ nữ.
Dù sao thì đất nước lý tưởng của cậu là nước Mỹ, visa khó xin, đại dương lại rộng lớn khó vượt, đầu thai chuyển kiếp qua đó cũng có thể xem là con đường tắt mà.
Chỉ gian khổ chịu đựng thì thật khó khăn, nhưng một khi vấn đề được đơn giản hóa thành một cuộc thi, nó sẽ giống như được đưa trở lại đường đua sở trường của mình..
Cái lạnh dữ dội đến nhanh mà đi cũng nhanh, người phụ nữ hẳn là lại đi rồi.
Nhưng Lý Truy Viễn,cứ giữ cố định như vậy.
Cậu không còn bận tâm giấc mơ này đã tỉnh hay chưa, cũng không còn bận tâm người phụ nữ có quay lại lần nữa hay không, cậu cứ tiếp tục giữ nguyên tư thế, giữ nguyên mức độ khép hờ mắt như vậy.
Khuôn mặt vẫn rất ngứa, chuyện này buộc cậu phải tìm kiếm một cách thức khác để chuyển hướng sự chú ý.
Cậu bắt đầu suy ngẫm về thuật toán trong cuốn "Âm Dương Tướng Học Tinh Giai” quyển 8, dù sao cũng đang rảnh rỗi, bây giờ cũng không có việc gì để làm, càng không dám làm, vậy còn không bằng tiếp tục học.
Trong đầu, từng hàng khuôn mặt liên tục hiện ra rồi dần dần chồng chéo lên nhau.
Bây giờ Lý Truy Viễn đã có thể làm cho một khuôn mặt hiện ra trong tâm trí, đó có thể là nam có thể là nữ, có thể già có thể trẻ;
Nhìn kỹ thì thực ra từ lông mày, mắt, mũi, miệng đến tai, đều đang không ngừng phát sinh biến hóa.
Hiện nay, trong giới nữ sinh ở thành phố đang thịnh hành một trò chơi dán giấy, đó là một bộ đồ chơi gồm giấy in hình cơ thể người mẫu kèm theo rất nhiều nhãn dán từ kiểu tóc đến đủ loại quần áo, người chơi có thể tự chọn kiểu tóc, trang phục mình thích, bóc ra rồi dán lên người mẫu vì mặt sau hình dán có keo, giống như một loại búp bê thay đồ đơn giản vậy.
Lý Truy Viễn cảm thấy, hiện giờ mình cũng đang chơi trò chơi này, nhưng kho đồ nghề trang điểm của cậu thì phong phú hơn cả hộp đồ chơi dán hình kia nhiều lắm.
Chơi một lúc, trong lòng Lý Truy Viễn dần nảy sinh một ý tưởng:
Có thể thử khiến khuôn mặt này cử động, nói chuyện được không?
Bảy quyển đầu của cuốn "Âm Dương Tướng Học Tinh Giai " toàn là những kiến thức cần ghi nhớ máy móc và tính toán rất nhiều, đến quyển thứ tám mới là sự chuyển biến từ khoa học sang huyền học. Chữ "huyền" ở đâylà ám chỉ một ngưỡng cửa.
Nhờ hồi nhỏ hay được mẹ đưa đi khám bác sĩ tâm lý, cộng thêm bản thân lúc đó ngây thơ muốn chiều lòng mẹ nên đã làm theo hướng dẫn điều trị của bác sĩ, chủ động tạo ra cho mình chứng rối loạn nhân cách.
Vậy thì, liệu có thể áp dụng phương pháp tương tự vào trường hợp này không?