Chương 10: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Đôi bàn tay của bà, vì hút thuốc mà các kẽ ngón tay đều ám mùi khói thuốc và mùi thịt hun khói, lại thêm thói quen ngâm tay trong giấm trắng để dưỡng da nên mùi này càng thêm nồng nặc.

Người đứng bên cạnh cũng có thể ngửi thấy, nếu ngửi gần thì có lẽ người bị ngất bình thường cũng có thể sẽ bị mùi này đánh thức thôi.

Lưu Kim Hà cảm nhận một lúc, hỏi: "Quế Anh Hầu, bà đã ‘kêu’ chưa?"

“Kêu rồi, kêu rồi." Thôi Quế Anh vội vàng bưng bát nước đựng kim tới, sau đó chính bản thân bà cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, "A!"

Mấy cây kim trong bát không chỉ bị gỉ mà còn là gỉ đỏ, lan ra một vùng xung quanh kim ở đáy bát.

Lý Cúc Hương ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng ghé vào tai mẹ mình mô tả.

Lưu Kim Hà nghe xong liền hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Em gái à, đứa trẻ này bị Túy ám rồi."

“Hả?" Thôi Quế Anh lại giật mình, vội vàng cầu xin, "Chị cứu nó với, cứu nó với, con gái tôi chỉ có một đứa cháu này, để nó ở đây nuôi mà xảy ra chuyện thì không được."

Vừa nói, Thôi Quế Anh vừa lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Lưu Kim Hà.

Lưu Kim Hà đẩy ra, rồi thở dài.

Thôi Quế Anh: “Chị cứ nhận lấy trước đi, chuyện tiền nong để sau cũng được…”

Lưu Kim Hà ngắt lời: “Không được, không thể nhận đồ của nhà bà, không được đâu, nóng tay lắm.”

Thôi Quế Anh: “Chị ơi, chị đừng nói vậy, thằng bé này…”

Lưu Kim Hà quay sang con gái mình, cười khổ: “Nghe thấy chưa, nó là đứa nhỏ của người con mà chú Hán thích nhất đấy.”

“Là con trai của Lan Hầu.” Lý Cúc Hương ngập ngừng một chút rồi nói thêm: “Lan Hầu trước kia, rất tốt với con.”

Lan Hầu tên là Lý Lan, là mẹ của Lý Truy Viễn.

Ngày ấy, dân làng đều cho rằng nhà Lưu Kim Hà xúi quẩy, ba mẹ cũng dặn con cái không được chơi với Lý Cúc Hương nên tuổi thơ của Lý Cúc Hương rất cô độc, không thể chạy nhảy khắp nơi như những đứa trẻ khác, vì khi đến nhà người khác sẽ bị người lớn liếc xéo.

Lúc đó Lý Lan lại không quan tâm đến điều này mà thường rủ cô cùng chơi, tình bạn này kéo dài cho đến khi Lý Lan thi đỗ đại học rời khỏi thôn.

Lưu Kim Hà nhắm mắt, im lặng.

Lý Cúc Hương nhìn Lý Truy Viễn, nói với Thôi Quế Anh: “Đứa bé này thật xinh xắn, rất giống Lan Hầu.”

Thôi Quế Anh đáp lại vài tiếng, sự chú ý vẫn còn ở Lưu Kim Hà, bà cũng không chắc Lưu Kim Hà đang từ chối hay đang làm cao.

Lý Cúc Hương tiếp tục: “Tiểu Thúy Hầu hôm trước còn nói, có một anh trai tên Tiểu Viễn Hầu cho nó ăn sô cô la, còn cùng nó đi nhặt đá ở bờ suối.”

Lý Cúc Hương khi còn nhỏ luôn bị cô lập, càng đừng nói chi là con gái Lý Thúy Thúy của cô. Ngày thường, con gái cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa cùng nhau.

Thúy Thúy không dám lại gần, nếu lại gần thì đám trẻ sẽ nói là ba mẹ chúng bảo không được chơi với cô bé, rồi sau đó bỏ đi hết.

Hôm trước Thúy Thúy về nhà rất vui vẻ, nói có một anh trai rất đẹp trai chơi với cô bé cả buổi chiều, những đứa trẻ khác bảo anh đừng chơi với cô bé nhưng anh trai đó không quan tâm, còn cho cô bé ăn sô cô la.

Lưu Kim Hà mở mắt ra, ánh mắt vừa bất lực vừa xót xa nhìn con gái mình, sau đó bà quay sang Thôi Quế Anh:

“Em gái à, tôi cũng nói thật.”

“Ừ, chị nói đi.”

“Thông thường, cứ hai mươi vụ làm ăn thì có mười lăm vụ chẳng có vấn đề gì, tôi chỉ làm cho có lệ, người ta cũng chỉ cầu tâm an thôi. Trong số những trường hợp còn lại, có bốn trường hợp thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng cuối cùng hóa ra chẳng có gì đáng lo ngại. Cho nên, nhiều nhất cũng chỉ có một trường hợp có chút rắc rối nhưng cũng không khó để giải quyết.”

“Tôi sẽ không nhận tiền của bà, thứ nhất là vì chồng bà trước đây đã từng giúp đỡ hai mẹ con chúng tôi, tôi không thể nhận tiền của bà; thứ hai là số tiền nhỏ nhặt thường ngày, đặt trước mặt chuyện này cũng không cần thiết phải nhận nữa.”

"Cái này, cái này, cháu tôi, chị phải cứu nó, chị ơi."

"Tôi sẽ giúp nó." Lưu Kim Hà mỉm cười, nói, "Lấy cho tôi một ít tro bếp."

"Được."

Bếp lò địa phương thường có nhiều rãnh lõm, có một rãnh thường được khoét ở phía sau bếp lò, trên đó dán hình Táo Quân, trong rãnh đặt một lò hương nhỏ.

Thôi Quế Anh lấy lò hương xuống, đưa đến trước mặt Lưu Kim Hà.

Chỉ thấy Lưu Kim Hà lấy một nắm tro bếp nắm chặt trong tay rồi lẩm bẩm điều gì đó.

Không hiểu bà ấy đang niệm gì, dù sao thì bà ấy đã niệm một lúc lâu rồi.

Lưu Kim Hà: "Che kín lại."

Chưa kịp để Thôi Quế Anh hiểu ra thì Lý Cúc Hương đã nhanh tay dùng tay che kín miệng và mũi Lý Truy Viễn.

Lưu Kim Hà bôi tro bếp lên cổ và vai đứa trẻ, chà xát như đang thoa phấn rôm.

Nhưng thời gian dần trôi qua, một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Thôi Quế Anh trực tiếp bưng kín miệng của mình.

Bởi vì bà nhìn thấy, trên vai cháu ngoại của mình, đột nhiên xuất hiện hai dấu vết màu tím, trông giống như hai bàn tay!

Lưu Kim Hà: "Quá xấu rồi... Con gái, bắt đầu đi."

"Vâng."